“Ừ?” Thẩm Thanh Châu nhìn Du Vãn đi sang đây liền ngừng nói chuyện với phó đạo diễn, rất tự nhiên đưa tay nắm lấy tay Du Vãn, “Sao vậy?”
Du Vãn, “Dì bảo em đến lấy thẻ.” Nói xong Du Vãn ho khan một tiếng, “Ừ, thật ra thì thẻ của em có tiền, nhưng dì nói…” Ách, vì sao mọi người đều nhìn cô vậy, cô cảm thấy xấu hổ quá! Nói không được!
Chỉ trong chớp mắt Thẩm Thanh Châu liền cho tay vào trong cái túi ở bên cạnh lấy ra một cái ví tiền, “Cầm đi.”
Du Vãn, “… Không cần đưa cả ví cho em.”
“Dùng thẻ nào cũng được.”
“Ừ… nhưng cũng không cần dùng nhiều như vậy.” Du Vãn mở ví tiền, ở trong tầm mắt của mọi người rút ra một tấm thẻ vàng, “Vậy em đi trước.”
Bất ngờ, Thẩm Thanh Châu kéo tay Du Vãn lại, “Anh đi chung với em.”
“Hả? Không phải là…”
Mê Truyện Dịch
“Vị Vãn à, vừa rồi Thẩm đạo đã giao phó chuyện ở đây cho tôi rồi, cậu ấy có thể vì cô nên không cần chúng tôi nữa.” Phó đạo diễn ở bên cạnh cười nói.
Du Vãn dừng một chút, nhìn về phía Thẩm Thanh Châu, “Vậy anh còn đưa thẻ cho em làm gì.”
Thẩm Thanh Châu ôm bả vai Du Vãn đi ra ngoài, “Dù sao sớm muộn cũng đưa cho em.”
Du Vãn, “Như vậy thì em sắp trở thành phú bà rồi.”
Thẩm Thanh Châu hơi cong môi, “Ừ, sẽ dưỡng em trở thành một tiểu phú bà.”
“Được, vậy thì sau này em có thể bao nuôi thật nhiều tiểu bạch kiểm.” Du Vãn vui vẻ nói.
“… Em nói cái gì.” Gò má của người nào đó lại bị nắn bóp.
Du Vãn kêu đau, “Đùa một chút thôi mà! Bên cạnh em chỉ có một tiểu bạch kiểm! Vĩnh viễn chỉ có một mình anh!”
“Cái này còn được.” Thẩm Thanh Châu hừ một tiếng rồi buông tay ra, hai giây sau… mới vừa rồi có chỗ nào đó là lạ? Ai là tiểu bạch kiểm?
Cuối cùng vẫn là Thẩm Thanh Châu lái xe, xe dừng ở bãi đỗ xe, mẹ Thẩm trực tiếp đi vào một trung tâm thương mại nào đó.
Tất cả cửa hàng bên này đều là thương hiệu nổi tiếng, có rất nhiều sản phẩm ở cửa hàng đều là sản phẩm độc nhất, mẹ Thẩm chính là vừa ý tài nguyên ở đây nên muốn lôi kéo Du Vãn đi qua.
Ba người vừa mới vào cửa hàng, ánh mắt của mấy cô nhân viên bán hàng liền sáng lên.
“Thẩm, Thanh, Châu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham/chuong-132-nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham.html.]
“Tôi đi, tôi đi.”
“Ơ kìa, để tôi đi.” Người nhân viên bán hàng cách đó gần nhất chiếm được tiên cơ, dẫn đầu đi đến trước mặt ba người, mặc dù vẻ mặt mê muội, nhưng huấn luyện chuyên nghiệp khiến cô nhân viên vô cùng lễ phép khom người cúi chào ba người, “Xin chào, hoan nghênh quý khách, xin hỏi quý khách có cần hỗ trợ gì không ạ?”
“Quần áo và túi xách mẫu mã mới nhất đều có chứ?” Mẹ Thẩm hỏi.
“Có thưa phu nhân, túi ở bên này đều là hàng mới nhập hôm qua.”
“Tôi đến xem một chút. Du Vãn, cháu cũng đến giúp dì nhìn xem cái nào phù hợp với dì.”
“Vâng.”
Du Vãn? Ánh mắt của nhân viên bán hàng nhanh chóng dừng trên người Du Vãn, vừa nãy mới nhìn thấy Thẩm Thanh Châu, hóa ra bạn gái của Thẩm đạo cũng ở đây! Trời ơi, vậy mà Thẩm đạo lại cùng đi dạo phố với bạn gái, đúng là cảnh tượng trăm năm khó gặp! Nhưng người phụ nữ mua túi này là ai, Du Vãn gọi là dì, nhất định là trưởng bối của hai người.
Mỗi một tay mẹ Thẩm đều đang cầm một cái túi rồi quay sang hỏi Du Vãn, “Cái này đẹp hay cái kia đẹp hơn?”
Du Vãn nghiêm túc so sánh hai cái túi, “Màu sắc của cái túi kia hơi tối, còn cái này thì trẻ hơn.”
Mẹ Thẩm nói, “Trẻ tuổi thì không phù hợp với dì, dì cũng có tuổi rồi.”
Du Vãn cười, “Dì à, dì đừng đùa, bây giờ đi ra ngoài mọi người đều nghĩ chúng ta là chị em. Cho nên cái túi trẻ tuổi thích hợp với dì hơn, đúng không Thẩm Thanh Châu?”
Thẩm Thanh Châu dừng một chút, “Không chọn được? Mua cả hai đi.”
Du Vãn, “…”
Mẹ Thẩm cười, “Cháu cũng đừng hỏi nó, nó lúc nào cũng trả lời không suy nghĩ.”
Ba người dừng lại ở trong cửa hàng một hồi lâu, đa phần là mẹ Thẩm mua đồ, đương nhiên, Du Vãn cũng lựa chọn vài thứ yêu thích. Rốt cuộc mua xong, lúc Du Vãn xách đồ ra ngoài cửa mới nhớ ra, “Quên mất, còn chưa trả tiền.”
Thẩm Thanh Châu cúi mắt nhìn Du Vãn, “Trả tiền rồi.”
“À? Anh trả tiền rồi, vậy tấm thẻ này anh cầm đi.”
Thẩm Thanh Châu cầm lấy đồ trong tay Du Vãn, “Cho em, sau này có thể dùng.”
Du Vãn ngẩn người, thật sự cho cô hả. Du Vãn yên lặng nghĩ, đây là người đàn ông thứ hai sau Du Hoán cho cô thẻ để chi tiêu. Ừ… không biết tấm thẻ vàng này có hạn ngạch bao nhiêu, có lẽ Thẩm đạo nhà chúng ta cũng không keo kiệt, ồ, thật sự thành tiểu phú bà rồi.
Đi dạo mấy cửa hàng, hai tay của Thẩm Thanh Châu cũng đã đầy. Nhưng tính tình của Thẩm đạo nhà chúng ta vẫn rất tốt, luôn đi phía sau hai người phụ nữ. Chỉ có điều mẹ Thẩm thật sự là vẫn có thể đi dạo tiếp, còn Du Vãn đã cảm thấy có chút chịu không nổi…