“Được, anh chờ em trở lại.”
Gửi xong tin nhắn này, Thẩm Thanh Châu đã quyết định, vì vậy liền gọi điện cho trợ lý, “Tiểu Dương, đi mua toàn bộ đồ vật liên quan đến bữa tối dưới ánh nến rồi mang qua đây.”
Tiểu Dương, “… Thẩm đạo?”
“Có chuyện?”
“Không có… Trong lúc nhất thời tưởng rằng điện thoại của anh bị trộm rồi.”
“…”
“Tôi, tôi lập tức đi mua ngay.”
“Ừ.”
Một tiếng đồng hồ trôi qua, Tiểu Dương đã đem tới mọi đồ vật và nguyên liệu nấu ăn cần thiết. Sau khi vào nhà, Tiểu Dương nhìn xung quanh một chút, “Biên kịch Du không có nhà sao?”
Thẩm Thanh Châu nhìn Tiểu Dương như nhìn người bệnh tâm thần, “Ở nhà còn gọi là kinh hỉ?”
“Kinh hỉ…” Tiểu Dương lại hoảng sợ rồi, Thẩm đạo muốn kinh hỉ!!!
“Để xuống đi, cậu có thể về rồi.”
“À… Vâng.”
Tiểu Dương hốt hoảng đi về.
Thẩm Thanh Châu nhìn một bàn đầy đồ vật, yên lặng mở điện thoại lên tra baidu.
Du Vãn về đến nhà đã hơn bảy giờ, mới vừa ở bữa tiệc không có khẩu vị nên chỉ ăn có một chút, bây giờ về nhà mới cảm thấy hơi đói. Lấy chìa khóa mở cửa, Du Vãn thay dép lê.
Du Điểm Điểm thấy cô trở về liền vội vã chạy tới cọ cọ chân của cô.
“Mày còn làm nũng sao.” Du Vãn cưng chiều sờ sờ đầu của nó, “Được rồi, mau để tao đi vào.”
Du Điểm Điểm kêu gâu gâu, đi sát bên chân cô.
Du Vãn để túi ở phòng khách, nhìn xung quanh một lần, “Thẩm Thanh Châu? Ở thư phòng sao?”
“Anh ở chỗ này.”
Thanh âm từ phía sau truyền tới, Du Vãn quay đầu nhìn, Thẩm Thanh Châu đứng ở bên cạnh phòng ăn, đột nhiên ấn tắt đèn.
“Ơ?” Du Vãn ngẩn người, “Tắt đèn làm gì?”
Thẩm Thanh Châu trịnh trọng, “Qua đây ăn cơm.” Nói xong liền đi tới bên cạnh bàn ăn thắp nến.
Du Vãn, “…”
“Qua đây.”
“Thẩm Thanh Châu, anh làm cho em bữa tối dưới ánh nến?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham/chuong-139-nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham.html.]
Thẩm Thanh Châu liếc nhìn Du Vãn, “Chẳng lẽ chưa rõ ràng?”
Du Vãn cười hì hì, nhanh chóng chạy tới ngồi xuống, “Rõ ràng, vô cùng rõ ràng, wow, bò bít tết này thoạt nhìn không tệ, là anh làm đúng không?”
“Ừ.”
Khóe miệng Du Vãn đều muốn kéo đến tận mang tai, Thẩm đạo nhà chúng ta cũng biết lãng mạn đấy chứ ~.
“Ăn đi.”
“Được, vậy em đến nếm thử tài nấu nướng của anh.” Du Vãn nói xong liền cầm d.a.o nĩa cắt thịt bò, nếm thử một miếng, ừ… mùi vị cũng không tệ, trơn trơn mềm mềm.
Mê Truyện Dịch
Vừa định khen một tiếng, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Thanh Châu có chút kỳ lạ, Du Vãn chớp chớp mắt, “Làm sao vậy?”
Thẩm Thanh Châu dừng một chút, “Không có gì.” Chỉ là vừa nãy cho tay vào trong túi áo tìm hộp nhẫn kim cương đã chuẩn bị từ lâu, nhưng mà trong túi trống rỗng…
Du Vãn có chút nghi ngờ, thế nhưng cũng không nghĩ quá nhiều, lại vui mừng ăn bò bít tết.
Thẩm Thanh Châu khẽ nhíu mày, rõ ràng vừa nãy đã để vào trong túi rồi, làm sao lại không thấy tăm hơi, chẳng lẽ là rơi ở đâu đó trong nhà?
Đúng lúc này, Đậu Đỏ và mấy củ cải nhỏ đang thong dong đi tới. Ánh mắt Thẩm Thanh Châu hơi ngưng lại, hộp màu đỏ mà Đậu Đỏ đang cắn… Có! Chút! Quen! Mắt!
Đúng rồi, vừa nãy áo vét để ở trên ghế sofa, rất có thể là Đậu Đỏ ở bên cạnh cọ tới cọ lui liền rơi ra, sau đó liền cắn chơi…
Du Vãn nhìn Thẩm Thanh Châu bỗng chốc từ chỗ ngồi đứng lên, trong miệng cô còn cắn một miếng thịt, nói năng không rõ, “Anh không ăn hả?”
Thẩm Thanh Châu nhìn Du Vãn, “Em ăn trước đi.” Nói xong liền rời khỏi chỗ ngồi.
Vẻ mặt Du Vãn nghi hoặc nhìn bóng lưng của Thẩm Thanh Châu đi tới chỗ Đậu Đỏ.
Có lẽ Đậu Đỏ xem cái hộp nhỏ như món đồ chơi, cắn một hồi rồi lại đá một hồi, lúc Thẩm Thanh Châu đi tới liền thấy Đậu Đỏ đang ngậm cái hộp đi vào thư phòng.
Thẩm Thanh Châu bước vài bước đi theo, bịch một tiếng đóng sầm cửa phòng lại.
“Đậu Đỏ.” Thanh âm của Thẩm Thanh Châu trầm xuống, nổi giận rồi.
Đậu Đỏ tỏ vẻ dễ thương nhìn anh, còn tưởng rằng Thẩm Thanh Châu muốn chơi đùa với nó, vì vậy nó ngậm cái hộp chạy tới chạy lui xoay vòng vòng.
Thẩm Thanh Châu, “… Nhả ra.”
Đậu Đỏ nghiêng đầu, không hiểu.
Thẩm Thanh Châu đè xuống phiền muộn trong lòng, tiến lên kéo Đậu Đỏ, “Có phải gần đây cưng chiều mày quá không?”
Cắn cái gì không cắn lại cắn cái hộp quan trọng như vậy, vừa rồi vốn là có thể nước chảy thành sông làm xong hết thảy!
Đậu Đỏ bị ép buộc nhả cái hộp ra, Thẩm Thanh Châu nhặt cái hộp từ dưới đất lên. Trên cái hộp… đầy nước miếng.
“Qua bên kia kiểm điểm.” Thẩm Thanh Châu mở cửa, trực tiếp dẫn Đậu Đỏ đến góc nhỏ mà bình thường sau khi nó làm sai phải đứng đó kiểm điểm, “Không được tao cho phép thì không được rời khỏi, đứng ở đây kiểm điểm.”
Đậu Đỏ mặt mày ủ rũ, nội tâm OS: Rốt cuộc người ta đã làm sai điều gì?
Du Vãn ở trong phòng ăn nhìn thấy Thẩm Thanh Châu nghiêm túc phạt Đậu Đỏ đứng góc tường kiểm điểm, bình thường anh rất cưng chiều Đậu Đỏ, nếu không có sai lầm lớn thì sẽ không phạt nó đứng góc tường kiểm điểm, “Anh làm gì thế, Đậu Đỏ làm sao?”