Thẩm Thanh Châu giáo huấn Đậu Đỏ xong liền quay lại phòng khách, “Không có việc gì.”
“Không có việc gì sao anh lại phạt nó đứng góc tường.” Du Vãn đau lòng, nhịn không được liền bảo vệ Đậu Đỏ.
“Cưng chiều quá thì nó sẽ coi trời bằng vung.”
“Phải không…” Du Vãn cầm d.a.o cắt thịt bò, “Thẩm Thanh Châu, em thấy hôm nay anh có chút là lạ.”
Thẩm Thanh Châu ngừng một chút, “Lạ chỗ nào?”
“Cái này, em cũng không nói rõ được, chính là… hôm nay là ngày đặc biệt nào đó sao? Dù sao em cũng thấy anh có chút là lạ.”
Thẩm Thanh Châu ngước mắt nhìn Du Vãn, “Ừ, salad ăn ngon không?”
Du Vãn, “…”
Đây là nói sang chuyện khác???
Du Vãn, “… Cũng không tệ lắm.”
“Ừ, vậy thì nhanh ăn đi.” Lúc Thẩm Thanh Châu nói, tay đặt ở dưới bàn trực tiếp mở hộp rồi ném hộp đi, chỉ lấy nhẫn kim cương ở bên trong.
Du Vãn hoài nghi nhìn Thẩm Thanh Châu, dùng thìa múc một muỗng canh hải sản.
“Vãn Vãn, anh…”
“Ọe…”
Thẩm Thanh Châu vừa muốn mở miệng lại bị phản ứng của Du Vãn làm cho nghẹn họng, “… Rất khó ăn?”
Khó ăn đến mức buồn nôn?
Du Vãn khoát khoát tay, che miệng nói, “Không khó ăn.” Vừa dứt lời, lại có cảm giác buồn nôn, hơn nữa, cứ ngửi thấy mùi hải sản lại càng muốn nôn!
Du Vãn chợt đứng lên, “Em muốn nôn.”
Du Vãn chạy đến nhà tắm, Thẩm Thanh Châu lập tức chạy theo, còn chiếc nhẫn trên tay lại nhét vào túi áo.
“Cơ thể khó chịu?” Thẩm Thanh Châu lo lắng đứng ở bên cạnh Du Vãn, giúp Du Vãn xoa xoa lưng.
Du Vãn nôn khan vài cái cũng không nôn ra được gì, “Không có, chỉ là cứ ngửi thấy mùi đó thì lại buồn nôn. Nhưng mà, không phải do anh làm không ngon, miếng bít tết đó em cũng ăn rất nhiều mà.”
Thẩm Thanh Châu sau khi nghe xong liền dừng một chút, đột nhiên đôi mắt hơi mở to, “Em…”
“Được rồi, chúng ta ăn cơm tiếp đi, đúng rồi, vừa nãy anh muốn nói gì.”
Du Vãn nói xong liền phát hiện biểu cảm của Thẩm Thanh Châu rất kỳ lạ, “Như thế nào… a.”
Thẩm Thanh Châu đột nhiên ôm Du Vãn vào trong ngực, cô tựa ở trong n.g.ự.c anh, “Ơ, nói ôm liền ôm, khó chịu, anh…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham/chuong-140-nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham.html.]
“Vãn Vãn.”
“Ừ?”
“Em nói không muốn mang thai trước khi kết hôn.”
“Đúng vậy…”
“Xin lỗi em, có lẽ không làm được rồi.”
Tám giờ bốn mươi, Thẩm Thanh Châu đưa Du Vãn đến bệnh viện, toàn bộ quá trình cô đều mơ màng.
“Em, em chỉ là nôn thôi, làm sao anh lại khẳng định là em mang thai…”
Thẩm Thanh Châu nhìn về phía Du Vãn, “Ngoan, chờ kết quả.”
Du Vãn bĩu môi, “Nếu thật thì làm sao bây giờ.” Du Vãn bỗng nhiên nhớ đến kinh nguyệt còn chưa đến, xong rồi xong rồi, lần này thật sự trúng thưởng rồi, không nghĩ tới chuyện chỉ có xác suất vài phần trăm mà cô cũng gặp phải! Lần này Du Hoán nhất định mắng cô đến chết!!
Ngay khi Du Vãn đang phiền muộn lại mơ màng, đột nhiên cô nhìn thấy trước mắt có một bàn tay thon dài đưa qua, mà trên ngón tay cái và ngón tay trỏ của bàn tay đó có cầm một chiếc nhẫn, kim cương trên chiếc nhẫn lấp la lấp lánh.
Cô ngây người nhìn về phía Thẩm Thanh Châu. Chỉ thấy anh thoáng hiện ra chút bất đắc dĩ, “Vãn Vãn, đáng lẽ lúc tối đã định cầu hôn em rồi, nhưng mà sự tình có chút vấn đề, có điều anh không muốn đợi thêm nữa.”
“Cho nên, em gả cho anh đi.”
Hiện trường cầu hôn vừa thảm hại lại vừa bất ngờ nhất trong năm, có lẽ chính là ngày hôm nay, khi Thẩm Thanh Châu cầu hôn Du Vãn. Ở nhà, anh chuẩn bị một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, thế nhưng kết quả lại thất lạc nhẫn cưới và còn khiến cô nôn nghén…
Với tính cách nghiêm túc, cẩn trọng của Thẩm Thanh Châu, lẽ ra anh sẽ vô cùng khó chịu, song vì Du Vãn đang mang thai, nên màn cầu hôn chưa thành lại hóa thành một niềm ngạc nhiên lớn.
Hôm trước họ vừa xác nhận có tin vui, thì hôm sau đã cùng nhau đến cục dân chính.
“Xuống đi.”
Thẩm Thanh Châu mở cửa xe cho Du Vãn.
Cô lén liếc nhìn cục dân chính phía sau lưng anh, thỏ thẻ: “Ừ… Chúng ta phải đăng ký kết hôn thật sao?”
“Lĩnh chứng đi.”
“Sao vậy, không dám xuống à?” Anh mỉm cười mấy chữ môi cong lên.
Du Vãn đáp lại: “Chưa đâu, em còn đeo nhẫn của anh rồi cơ mà, sao lại không xuống được.”
Đúng vậy, tối qua khi Du Vãn còn đang ngẩn người, Thẩm Thanh Châu đã cầm chiếc nhẫn nói: “Gả cho anh đi”, rồi quỳ xuống trước mặt cô. Một cô y tá nhỏ đứng bên cạnh phấn khích reo lên, nhưng anh lại hành xử rất trôi chảy, như thể xung quanh chẳng có ai, cũng như đã luyện tập nhiều lần không đếm xuể.
Mê Truyện Dịch
Lúc đó, tai cô ù đi, không gian hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ còn tiếng nói anh – âm điệu lạnh lùng nhưng quyến rũ, tựa như tỏa hào quang dịu dàng.
Cô sao có thể không đồng ý lời cầu hôn ấy? Đời này đã yêu Thẩm Thanh Châu rồi, làm sao có thể yêu thêm ai khác. Vì thế, cô mơ màng với tay ra, tròn mắt yêu cầu: “Hãy đeo nhẫn cho em…”
Ánh mắt Thẩm Thanh Châu khi ấy dịu dàng vô cùng. Anh cầm tay cô như đang giữ bảo bối quý giá nhất thế gian. Ngay khi anh khéo léo đeo nhẫn lên tay cô, bác sĩ cũng bước tới kèm theo bản thông báo, mỉm cười nói: “Chúc mừng Thẩm đạo, tiểu thư Du đã mang thai rồi.”