Du Vãn cũng quên mất lần trước cô khóc là khi nào, cô rất ít khóc, nhưng bây giờ, càng áy náy càng đau lòng, nước mắt vừa rơi xuống liền không ngăn được. Lái xe nhìn bọn họ qua kính chiếu hậu, thấy Du Vãn khóc lợi hại, nhịn không được quan tâm nói, “Cô gái, cô đừng khóc, sẽ đến bệnh viện nhanh thôi.”
Du Vãn đưa tay lau nước mắt, “Làm sao bây giờ… Thẩm, Thẩm Thanh Châu.”
Du Vãn nức nở, cố gắng nín khóc.
Cuối cùng cũng đến bệnh viện, Du Vãn liền tranh thủ khiêng Đậu Đỏ xuống, “Điện hạ, đuổi kịp!”
Du Điểm Điểm ngoan ngoãn chạy theo sau lưng, Du Vãn từ dưới xe bước xuống cửa bệnh viện, mọi người đều khiếp sợ nhìn cô. Một cô gái mảnh mai cõng một chú chó lớn đang bị thương, váy trắng trên người đều bị m.á.u nhuộm đỏ hơn nửa, nhìn thế nào cũng thấy thật khủng bố.
Đến cửa bệnh viện, bác sĩ vội vàng chạy tới.
“Dao quẹt làm bị thương, bác sĩ, anh mau nhìn đi!” Du Vãn sốt ruột nói.
“Đặt lên đây.”
Đậu Đỏ được vài bác sĩ đẩy vào phòng phẫu thuật, Du Vãn không nhìn thấy bóng dáng Đậu Đỏ nữa, liền vô lực ngồi ở ghế dựa bên ngoài. Cô cúi sấp ở trên đùi, đem mặt vùi vào lòng bàn tay, đau lòng khóc thành tiếng.
Sau một hồi, Du Vãn cầm điện thoại mở nhật ký cuộc gọi, nhìn thấy ba từ Thẩm Thanh Châu liền run sợ, khẽ cắn răng gọi điện cho anh.
“Alo.”
Thanh âm lành lạnh quen thuộc, Du Vãn mím chặt môi, sợ chính mình vừa nói một câu thì anh sẽ biết tâm trạng cô đang suy sụp.
“Du Vãn?”
“Thẩm tiên sinh.”
“Có chuyện gì?”
Du Vãn hít sâu một hơi, thật không biết giải thích cho anh như thế nào.
Thẩm Thanh Châu thấy Du Vãn nửa ngày vẫn không lên tiếng, cảm thấy có cái gì đó không đúng, “Làm sao vậy, cô nói đi.”
Du Vãn nắm chặt làn váy, cuối cùng phát ra thanh âm khàn khàn, “Thẩm Thanh Châu, anh trở về…”
“Ba ơi, chính là chị này.”
“Cô gái, cô gái?”
Có người đụng vào bả vai cô, Du Vãn chậm rãi ngẩng đầu lên. Váy nhuộm đầy máu, trên mặt bởi vì lau nước mắt nên cũng có vết máu, người mới đến bị Du Vãn dọa sợ kêu lên.
Ánh mắt Du Vãn dừng lại ở trên người hai chị em kia, sau đó nhìn về phía người đàn ông đứng ở bên cạnh, “Anh có việc gì?”
“Này.. con tôi tổn thương chó nhà cô, sau khi biết tôi liền đến xin lỗi cô.” Người đàn ông kia ngượng ngùng nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham/chuong-24-nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham.html.]
Mê Truyện Dịch
Du Vãn ừ một tiếng, không nói gì.
Người đàn ông có chút lúng túng, “Cái kia, chi phí trị liệu hết bao nhiêu tiền, tôi đều chịu trách nhiệm.”
Du Vãn nhìn người đàn ông kia, “Con của anh cần dạy dỗ lại, nó cũng cần xin lỗi Đậu Đỏ.”
Du Vãn vừa nói như thế, người phụ nữ ở sau lưng người đàn ông kia liền bất mãn, “Chỉ là con ch.ó thôi, đền cô tiền rồi, cô lại còn muốn xin lỗi, nó lại nghe không hiểu.”
Chỉ là con ch.ó thôi???
Ánh mắt Du Vãn híp lại, nhìn về phía người phụ nữ đang nói chuyện kia, “Đối với tôi mà nói, Đậu Đỏ cùng con tôi không có gì khác biệt. Vị phu nhân này, cô không biết rõ mà lại có thể nói chuyện bâng quơ như vậy.”
“Cô….”
“Cô không để con cô thật tâm xin lỗi, lần sau nó có thể nhớ sao, lần này nó đ.â.m Đậu Đỏ một nhát, lần sau cô cảm thấy nó sẽ đ.â.m cái gì?”
Nếu đối phương không phải là đứa bé mà là người trưởng thành thì Du Vãn nhất định sẽ xông lên đánh người ta một trận. Bây giờ mẹ đứa bé còn có thể nói mát như thế này, Du Vãn liền cảm thấy có một ngụm khí nghẹn ở trong ngực.
Người phụ nữ kia hừ lạnh, “Là sao, tôi nghe nói lúc nãy cô tức giận uy h.i.ế.p con tôi, nói muốn tổn thương con tôi, tôi thấy là cô cũng chuẩn bị lấy d.a.o đ.â.m người khác.”
“Em đừng nói nữa!!” Người đàn ông trách mắng người phụ nữ kia, lại chuyển hướng sang phía Du Vãn, “Cô xem…”
“Không cần nói nữa, nếu đã không có thành ý, thì hai người đi đi!!” Du Vãn lạnh lùng nói, “Tiên sinh, xem ra không chỉ con anh cần dạy dỗ lại, mà hình như vợ anh cũng cần.”
Người phụ nữ kia giậm chân, “Cô nói cái gì! Một cô gái mà miệng lưỡi lại xảo biện như thế!”
“Em đừng đứng ở chỗ này nháo nữa!”
“Anh còn nói giúp cô ta đúng không, có phải thấy người ta trẻ đẹp hơn tôi hay không?”
“Em câm miệng cho anh.”
Du Vãn lạnh mặt nhìn bọn họ, không có hứng thú lên tiếng.
“Du Vãn.” Giữa huyên náo chợt có một thanh âm đặc biệt dễ nghe vang lên.
Du Vãn chậm rãi quay đầu nhìn về phía người kia, cổ họng như có cái gì chặn lại không thốt nên lời. Anh đứng cách đó không xa, chậm rãi đi đến, hấp dẫn ánh mắt người xung quanh.
Một giọt nước mắt của Du Vãn rơi thẳng xuống, không lướt qua gò má, trực tiếp rơi xuống đất, khuôn mặt cô vừa khổ sở vừa áy náy.
Thẩm Thanh Châu vội vàng chạy đến đây, nhìn thấy tình cảnh hỗn loạn như thế, liền gọi tên Du Vãn, nhìn thấy cô quay đầu nhìn mình.
Toàn thân chật vật, m.á.u nhuộm trên váy trắng hết sức chói mắt, trên mặt nước mắt lẫn m.á.u đan xen, nhìn thấy mà giật mình. Không hiểu sao n.g.ự.c Thẩm Thanh Châu lại cảm thấy nhức nhối, anh nhíu mày đến gần phía cô.