“Làm sao có thể, tôi đắc tội anh ta thế nào được.”
“Hi hi… Anh nghĩ kĩ lại đi, Thẩm đạo của chúng ta là người hiểu chuyện, sao có thể vô duyên vô cớ mắng anh.”
Hướng Trạch Nhiên nhíu mày, “Chẳng lẽ trạng thái gần đây của tôi không tốt? Haizzz phải tính toán lại chút, ngày mai phải điều chỉnh lại cho tốt.”
Du Vãn dẫn Đậu Đỏ đến phòng nghỉ của Thẩm Thanh Châu, trên bàn đã bày sẵn hai phần bữa tối.
“Ngày mai tôi không ăn cái này.” Thẩm Thanh Châu mở đũa ra nói với Du Vãn.
Mê Truyện Dịch
Du Vãn, “Ngày mai đợi về khách sạn ăn hay là tôi mang đến?”
“Ngày mai có lẽ quay phim đến rất khuya, cô mang đến đi.”
“Mai tôi sẽ dẫn cả Đậu Đỏ đến.”
“Tùy cô.”
“Đậu Đỏ, nghe thấy không, mai mày vẫn đi theo tao. Trước tiên cho mày ăn no, sau đó chúng ta cùng mang thức ăn đến cho chủ nhân của mày.” Du Vãn vui tươi hớn hở nói ra, “Thẩm đạo, muốn gọi món gì?”
“Không cần, cô làm gì cũng ngon.” Thẩm Thanh Châu lạnh nhạt nói ra.
Du Vãn mở to hai mắt… Là được khen??!!
Bởi vì đoàn phim còn phải quay đến khuya nên Du Vãn dẫn Đậu Đỏ về khách sạn trước.
Mở máy tính ra, nhận được cuộc gọi video của Giản Vũ Nùng, Du Vãn ấn tiếp nhận.
Ống kính mở lên, Du Vãn thấy hai quầng mắt của Giản Vũ Nùng đen sì, cô liền ghét bỏ nói, “Mày bị ai đánh?”
“Đánh cái đầu mày ý, tao múa bút thành văn, hiến thân cho thư viện suốt một tháng!! F*ck!! Cuối cùng cũng thi xong.”
“Chậc chậc, mày lúc nào cũng nước đến chân mới nhảy!!”
“Biến, mày không học nghiên cứu sao biết được.”
Du Vãn bĩu môi, không ầm ĩ với cô ấy. Lúc này, Đậu Đỏ ở phía sau đi ngang qua. Giản Vũ Nùng ngẩn người, “Này, lần trước mày nói đi Bắc Kinh công tác đúng không, mày dẫn cả Điện hạ đi cùng?”
“Điện hạ á, không dẫn theo.”
Giản Vũ Nùng, “… Thế phía sau mày là quỷ à?”
Du Vãn quay đầu lại nhìn thoáng qua, “À, mày nói Đậu Đỏ à?”
“Đậu Đỏ??!! Đó là Đậu Đỏ! Du Vãn!! Sủng vật của Thẩm đạo? Sao nó lại ở phòng mày? Sao nó lại theo mày đến Bắc Kinh??” Giản Vũ Nùng như muốn nhảy ra khỏi ống kính lao đến trước mặt cô.
Du Vãn, “Thẩm Thanh Châu là đạo diễn của đoàn phim, anh ấy cũng ở khách sạn này, tao giúp anh ấy trông nom Đậu Đỏ.”
“Cái gì??!! Mày lặp lại lần nữa??!!”
“Mày gào cái gì mà gào, không phải mày nói là fan của tao à, là fan mà không biết anh ấy là đạo diễn tiểu thuyết của tao à?”
“Tao!! Không phải là gần đây tao thi à, không lên mạng được mày có biết hay không?” Giản Vũ Nùng kích động vạn phần, “Du Vãn, có phải hai người… nhà thì cho mày vào, chó thì cho mày trông, còn đạo diễn tiểu thuyết của mày, không phải hai người…”
“Là không phải cái gì?”
“Tao hỏi hai người có tiến triển gì không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham/chuong-48-nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham.html.]
Du Vãn yên lặng, “Mày muốn tiến triển gì?”
“Ấy ấy… nắm tay gì gì đó, có hay không?”
“Ừ… hôn tao có tính không?”
“Cái gì?! Cái gì?!”
“Mày có thể đừng gào lên không?”
“Không phải giả chứ, nam thần cao lãnh của tao hôn mày?” Tam quan của Giản Vũ Nùng bị lật đổ.
“Đương nhiên là thật, chỉ là, …anh ấy uống say, tao cũng không biết cái gì đang diễn ra.”
“F*ck, f*ck!! Xong rồi xong rồi, về sau tao sẽ trở thành khuê mật của bạn gái Thẩm đạo, giá trị con người cao lên, làm sao bây giờ đây.”
“…”
“Đợi chút, mày nói anh ta uống nhiều?” Giản Vũ Nùng thu liễm vẻ mặt vui vẻ, nghiêm túc hỏi Du Vãn.
“Ừ.”
“Biết khi đó là mày không?”
“Tao cũng nghĩ là biết rõ, chỉ là sau khi uống say có chút không giống bình thường. Hơn nữa… buổi sáng hôm sau anh ấy cũng quên mất.”
“Vậy mày có nhắc với anh ta không?”
Du Vãn chống cằm, “Nhắc lại? Vạn nhất nhắc lại anh ấy cho là tao nói dối thì làm sao, còn mất mặt nữa. Hơn nữa chỉ là say nên mới xảy ra chuyện, chả lẽ tao nên coi là thật à?”
“Tao thấy Thẩm đạo thích mày, nếu không Thẩm đạo thanh cao nhà tao sao có thể say rượu thì lại tùy tiện hôn người khác.” Giản Vũ Nùng vẻ mặt hoa si.
Du Vãn liếc mắt, thật sự là nhìn không được.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
“Tao đi mở cửa.”
“Ừ.”
Du Vãn đứng dậy đi mở cửa. “Đậu Đỏ đâu?” Dĩ nhiên là Thẩm Thanh Châu trở về.
Du Vãn đáp, “Ở bên trong.”
“Có tiện đi vào không?”
“Tiện.” Du Vãn nghiêng người để anh bước vào.
Thẩm Thanh Châu thấy Đậu Đỏ đang nằm trên thảm trải sàn chơi đồ chơi, anh liền đi qua chỗ nó.
“A!! Thẩm Thanh Châu!! Thẩm đạo!!”
Trong máy vi tính đột nhiên bộc phát một trận thét chói tai, sau gáy Du Vãn chảy mồ hôi lạnh, sao cô lại quên là mình vẫn đang gọi video, người bệnh thần kinh Giản Vũ Nùng vẫn đang ở bên ống kính đấy!!
Thẩm Thanh Châu sửng sốt, ánh mắt anh nhìn qua máy vi tính, thấy trên màn hình là một… cô gấu trúc.
“Cô, cô ấy là bạn thân của tôi, vừa rồi tôi đang gọi video với cô ấy, tôi quên mất không nói với anh.” Du Vãn nháy mắt ý bảo Giản Vũ Nùng mau bình thường trở lại, “Cô ấy là Giản Vũ Nùng.”