Thẩm Thanh Châu buồn cười nhìn cô, thấy có cuộc gọi đến anh liền bắt máy.
“Phó đạo diễn hỏi khi nào anh trở về?” Tiểu Dương ở đầu bên kia điện thoại nói ra.
Ánh mắt Thẩm Thanh Châu liên tục dừng trên người Du Vãn, thấy cô nửa ngày mới di chuyển một bước, anh còn cảm thấy bộ dáng tức cười này của cô thật đáng yêu. Vì vậy, trong lòng Thẩm Thanh Châu khẽ động, ngồi ở trên ghế sofa rất tự nhiên nhấc chân, sau đó rất “không cẩn thận” đá vào cẳng chân của Du Vãn.
“A, a, a, đau quá đau quá!!” Toàn bộ cảm giác tê dại ùn ùn kéo đến, Du Vãn quay đầu căm tức nhìn Thẩm Thanh Châu, “Anh đừng động!!”
Khóe miệng Thẩm Thanh Châu cong lên, “Lăn qua lăn lại cả nửa ngày, đau dài không bằng đau ngắn.”
Mà bên kia điện thoại, Tiểu Dương nghe thấy hết thảy liền trợn mắt há hốc mồm, mồ hôi lạnh toát ra, “Thẩm, Thẩm đạo…”
“Gần đây tất cả mọi người đều vất vả, nghỉ hai ngày đi.”
Tiểu Dương, “… Vâng, vâng.”
“Ừ, cúp máy đi.”
“Thật tốt, anh tiếp tục đi, rất xin lỗi… tôi đã quấy rầy rồi.” Tiểu Dương nhanh chóng cúp điện thoại.
Thẩm Thanh Châu nghi hoặc nhìn thoáng qua di động, quấy rầy? Quấy rầy cái gì?
Đại sảnh khách sạn, phó đạo diễn nhìn Tiểu Dương cúp điện thoại liền hỏi, “Nói như thế nào?”
Linh hồn của Tiểu Dương còn đang lơ lửng, “Ừ, Thẩm đạo có việc gấp, nghỉ hai ngày.”
“A?! Nghỉ, có việc gấp gì?” Phó đạo diễn khó chịu, “Được rồi được rồi, để tự tôi gọi điện cho anh ta.”
“Đừng đừng đừng!!” Tiểu Dương tay mắt lanh lẹ đè tay phó đạo diễn lại, “Hiện tại anh không cần đi quấy rầy Thẩm đạo, không đúng… hiện tại đang ở thời khắc đặc biệt.”
“A?” Phó đạo mơ mơ màng màng.
Mà Tiểu Dương, lại là một bộ dáng không thể miêu tả…
Gian phòng khách sạn, Đậu Đỏ đang vui mừng ăn đồ ăn vặt Thẩm Thanh Châu đút cho nó. Du Vãn không muốn ở mãi trong phòng, muốn xem ti vi, vì vậy bị Thẩm Thanh Châu cưỡng chế trùm lên một tấm thảm, hiện tại đang như một cái bánh chưng ngồi ở trên ghế sofa.
“Tôi cảm thấy khỏe rồi, tôi muốn quay về phòng của tôi.”
“Ừ, sau đó nửa đêm phát sốt cháy cả người cũng không ai biết.”
“Tôi tốt hơn nhiều rồi.”
Thẩm Thanh Châu nhíu mày liếc nhìn Du Vãn, “Bác sĩ nói cô có thể bị sốt trở lại, không hiểu?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham/chuong-52-nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham.html.]
“Ồ?” Du Vãn suy nghĩ một chút rồi lại nói, “Nhưng, sẽ dễ dàng lây bệnh phải không?”
“Cô nghĩ rằng tôi và cô giống nhau, tố chất thân thể kém như vậy?” Thẩm Thanh Châu nhìn Du Vãn với ánh mắt ghét bỏ, “Ngày ngày đều ở nhà, trước đây trừ lúc dẫn Du Điểm Điểm ra ngoài, cô còn hoạt động gì?”
Du Vãn rất nghiêm túc suy nghĩ, “Nấu cơm có tính không?”
Thẩm Thanh Châu giật giật khóe miệng, “Bệnh tốt lên thì cô nên chăm chỉ vận động, gian phòng bên trong có dụng cụ tập thể hình, cô nên chạy bộ một chút.”
Mê Truyện Dịch
Du Vãn sau khi nghe xong liền lắc đầu liên tục, “Tôi không, tôi không thích.”
Thẩm Thanh Châu, “Cho nên cô mới có thể dễ dàng bị bệnh như thế.”
“Nói như thế, anh thường xuyên tập thể hình?” Ánh mắt Du Vãn rất tự nhiên rơi xuống bụng Thẩm Thanh Châu, khụ khụ, mặc quần áo nên nhìn không thấy, quá đáng tiếc!!
Thẩm Thanh Châu ý thức được ánh mắt của cô, ánh mắt liền lạnh như băng, “Về sau, mỗi ngày ăn xong nghỉ ngơi hai tiếng sau đó phải chạy bốn mươi phút.”
“A?” Du Vãn nghẹn khuất, “Tôi bình thường đều không vận động…”
Thẩm Thanh Châu không nói gì, trong lòng ngược lại nghĩ tới, bình thường các nữ minh tinh kia ngày ngày ăn uống điều độ kết hợp vận động mới có dáng người mảnh mai, nhưng mà cái “Bánh chưng” trước mặt ăn nhiều đồ ăn vặt lại còn lười vận động thế mà vẫn gầy.
Du Vãn buồn bực nhìn chằm chằm ti vi, đột nhiên cô ý thức được một chuyện, “Cái kia, anh cũng tập thể hình ở đó hả?”
“Ừ.”
“Trong phòng tôi không có thiết bị.”
“Cho nên để cô lại đây.”
“Được!” Du Vãn nhớ tới chính mình chưa được nhìn thấy Thẩm Thanh Châu… hắc hắc, chạy thì chạy, cùng lắm là vụng trộm lười biếng một chút.
Thẩm Thanh Châu nhìn Du Vãn một cái, thấy kinh ngạc vì sao cô lại thay đổi thái độ nhanh như thế, nhưng anh cũng không hỏi nhiều, dù sao để cô chạy nhiều một chút, nâng cao tố chất thân thể tương đối quan trọng.
Buổi tối, Du Vãn tự nhiên đi thẳng vào phòng ngủ của Thẩm Thanh Châu, nằm xuống sau đó mới phát hiện, cô đúng ra… phải đi phòng khách [2] ngủ mới đúng chứ? Nhưng Thẩm Thanh Châu cũng không nói gì, coi như là ngầm thừa nhận.
[2] Phòng khách: không phải phòng uống nước tiếp khách mà là phòng ngủ phụ cho khách ở lại.
Trong lòng Du Vãn vui rạo rực, ừm, tín nhiệm này, tình cảm này, đều tiến thêm một bước.
Sáng sớm, Thẩm Thanh Châu ở phòng khách tỉnh lại, anh ra khỏi phòng nhìn thoáng qua phòng ngủ của mình, sau đó đi về hướng phòng bếp.
Mở tủ lạnh ra, rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, đều là Du Vãn mua còn dư lại. Thẩm Thanh Châu nhớ tới cháo trứng muối thịt nạc thất bại, trầm mặc đóng tủ lạnh lại.