Anh đi đến chỗ điện thoại ngoài phòng khách, đặt bữa sáng.
Bữa sáng ở khách sạn rất nhanh đã đưa đến, sau khi nhân viên phục vụ rời khỏi, Thẩm Thanh Châu ra hiệu cho Đậu Đỏ đến chỗ anh, “Đi đánh thức Du Vãn.”
“Gâu gâu!!”
“Vào đi thôi.” Thẩm Thanh Châu giúp Đậu Đỏ mở cửa, Đậu Đỏ theo khe cửa thoải mái tiến vào gian phòng, Thẩm Thanh Châu nhìn thoáng qua giường của mình, chỗ phía bên phải, có một bóng dáng hơi hơi nhô lên.
Đậu Đỏ nhào lên giường, dừng lại ở bên cái gối, Du Vãn đang ngủ thoải mái, cảm giác có sủng vật ở bên cạnh nháo, duỗi tay ôm nó lại đây, “Ừm… đừng nháo.”
Trong lúc đang mơ mộng thì thanh âm mềm mại từ trên giường truyền đến, Thẩm Thanh Châu khẽ tập trung suy nghĩ, nhấc chân đi vào trong phòng.
Anh đứng ở bên giường, từ trên cao nhìn xuống Du Vãn, lúc này Du Vãn đang cưỡng chế ôm Đậu Đỏ, nửa gương mặt vùi lấp ở trong gối, như đứa con nít không chịu lớn.
Ánh mắt Thẩm Thanh Châu càng nhu hòa, loại bộ dáng này nếu để cho đám người ở đoàn phim chứng kiến, có lẽ là kinh hãi rớt cằm, Thẩm đạo thế nhưng cũng có vẻ mặt này.
Trong chốc lát sau, anh cầm lấy nhiệt kế ở tủ đầu giường, đặt ở lỗ tai của cô, 36.8 độ, không phát sốt lại. Anh thở phào nhẹ nhõm, không nóng lên là tốt rồi.
Thẩm Thanh Châu nhìn một hồi, nhớ tới khuôn mặt đỏ bừng của Du Vãn cùng với xúc cảm khi chạm vào làn da của cô, liền duỗi tay bóp má cô.
Du Vãn đang ngủ rất sâu, nhưng bị một người một chó quấy rầy như thế thì sao có thể ngủ tiếp, cô mơ hồ mở mắt ra, đập vào mắt cô là vẻ mặt Thẩm Thanh Châu khẽ mỉm cười.
Tựa như ảo mộng, Du Vãn cũng không phân rõ người trước mắt là thật hay là giả, cô mở to hai mắt, duỗi tay cầm lấy tay của người kia, nỉ non nói, “Ồ, không phải là nằm mơ.”
Thẩm Thanh Châu có phần mất tự nhiên, dời ánh mắt đi chỗ khác, “Khụ, rời giường ăn cơm.”
Du Vãn sững sờ ngồi dậy, “Anh vừa nãy sao lại bóp má tôi?”
Thẩm Thanh Châu nghiêm túc, “Nhìn xem cô còn phát sốt không.”
“???”
“Trước mắt không có việc gì, dậy lên ăn một chút, đến lúc muốn ngủ lại đi ngủ.” Nói xong, gọi Đậu Đỏ xuống giường, hai bóng dáng một cao một thấp bước ra khỏi phòng.
Du Vãn đưa tay sờ sờ mặt, “Kiểm tra nhiệt độ như thế này?”
Du Vãn rửa mặt xong thì đi đến phòng bếp, bữa sáng được bày biện trên bàn rất đẹp mắt, cô ngồi xuống đối diện Thẩm Thanh Châu, cầm lấy dĩa ăn, “Cái này, không phải là anh làm chứ?”
Thẩm Thanh Châu ngừng một lát, “Tôi làm lúc nào.”
Du Vãn nhướng mày, ăn một miếng xúc xích, “Tôi đã khỏe rồi, buổi trưa chúng ta nấu cơm đi, ừ… tôi dạy anh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham/chuong-53-nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham.html.]
“Không cần.”
“Học một chút, rất đơn giản, về sau anh ở nhà một mình cũng có thể thử xem.”
“Không học.”
“Học một món đi, trứng xào cà chua? Sườn xào chua ngọt? Súp lơ xanh xào?”
“Không.”
Nhưng mà… đến thời gian nấu bữa trưa.
Du Vãn đứng ở một bên, nhìn Thẩm Thanh Châu cắt cà chua, thảnh thơi nói, “Cẩn thận, đừng cắt vào tay.”
“Này này, xào trứng trước.”
“… Thẩm đạo, cần cho dầu ăn.”
“Cho bao nhiêu?” Thẩm Thanh Châu nhíu mày.
Mê Truyện Dịch
Du Vãn nhìn bộ dáng không thành thạo của anh liền thấy chơi vô cùng thú vị, nhịn cười nói, “Anh cho đi. Được rồi, dừng.”
Thẩm Thanh Châu thu tay lại, sau đó đem trứng đã khuấy tốt đổ vào chảo, trong lúc nhất thời vang lên thanh âm tách tách, Thẩm Thanh Châu rất tự giác lui về phía sau hai bước.
Du Vãn thấy có dầu b.ắ.n ra, vội vàng lấy tạp dề ở bên cạnh tới, duỗi tay, “Anh cúi đầu xuống.” Má ơi, quá cao.
Trên tay Thẩm Thanh Châu cầm cái xẻng nấu ăn, rất tự giác cúi đầu xuống. Du Vãn nhón chân lên mặc tạp dề cho anh, sau khi vòng qua cổ thì phải vòng sau lưng, tư thế này nhìn cô như muốn ôm người trước mắt vào trong ngực. Du Vãn ổn định tinh thần, ngước mắt nhìn Thẩm Thanh Châu, góc độ này, trùng hợp là đôi môi mỏng nhợt nhạt của anh, Du Vãn liền có chút ngẩn ra, nhớ tới cô từng hôn qua môi anh…
Bầu không khí ngoài ý muốn có chút ái muội, đôi mắt Thẩm Thanh Châu nhìn xuống Du Vãn, n.g.ự.c khẽ rung động.
Du Vãn nhón chân đứng không vững, cả người lắc lư, Thẩm Thanh Châu tay mắt lanh lẹ đỡ lấy eo của cô, thanh âm tinh khiết như rượu vang, “Cẩn thận một chút.”
Du Vãn mím môi, mặt có chút nóng lên, cô gật gật đầu một cái, vội vàng đi tới phía sau lưng anh.
Thẩm Thanh Châu nhìn hai bàn tay đang đưa đến thắt lưng của anh, kéo tạp dề về phía sau, anh nghiêng đầu về phía sau, thấy Du Vãn đang rũ mắt, hết sức chuyên chú thắt tạp dề cho anh.
Thẩm Thanh Châu trầm mặc, trái tim của anh đóng băng đã hơn hai mươi năm, giờ phút này không thể tưởng tượng lại mềm nhũn, anh dường như rất hưởng thụ cảm giác như vậy.
Du Vãn cột chắc tạp dề lại thấy đôi mắt của Thẩm Thanh Châu hiện ra vẻ dịu dàng, cô ngẩn người, “Sao, làm sao vậy?”