Du Vãn nhìn hai chữ này hồi lâu, sau đó tắt điện thoại di động, trong lòng rất vui sướng tiến vào giấc ngủ.
Hôm sau, đoàn phim bắt đầu làm việc lại.
Du Vãn đi đến phòng Thẩm Thanh Châu thì anh đã không còn ở đây, cô cho Đậu Đỏ ăn, sau đó dẫn Đậu Đỏ tới đoàn phim.
“Vị Vãn, đến rồi.”
“Biên kịch, buổi trưa vui vẻ.”
“À, mang theo cả Đậu Đỏ, thật đáng yêu!”
“Vị Vãn, buổi trưa vui vẻ.”
…
Dọc đường Du Vãn dắt Đậu Đỏ đi vào, mọi người đều chào hỏi cô, cô nghi ngờ suy nghĩ một chút, mọi người hôm nay hình như nhiệt tình lạ thường.
Đi đến chỗ quay phim, Du Vãn thấy một nhóm diễn viên ở nơi này, nổi bật nhất là Lý Manh Manh, vì vậy ngay sau đó cô đi tới chào hỏi cô ấy, “Manh Manh.”
“Vị Vãn, à, Đậu Đỏ.” Lý Manh Manh ngồi xổm xuống bên cạnh Đậu Đỏ, mà lúc này, cô nhìn đến Hướng Trạch Nhiên ở bên cạnh Lý Manh Manh, Hướng Trạch Nhiên nhìn về phía cô nhướng nhướng mày, dùng khẩu hình miệng nói ra hai chữ “Bảo mật”.
Du Vãn sửng sốt, nhất thời nhớ về sự việc ngày hôm qua, cô chưa phản ứng kịp thì Hướng Trạch Nhiên lại nói tiếp “Giúp cô và Thẩm Thanh Châu giữ bí mật”.
Du Vãn có chút 囧, nhưng cũng không biết giải thích như thế nào, quên đi, thế nào cũng… cũng không sai.
Cả một buổi chiều trôi qua, Du Vãn phát hiện tất cả mọi người ở đoàn phim đều nhiệt tình với cô, cuối cùng, cô kéo Lý Manh Manh hỏi nguyên nhân.
“Cô có thấy hôm nay mọi người là lạ không?”
Mê Truyện Dịch
“Cô muốn nói cái gì?”
“Thì, hôm nay mọi người hơi nhiệt tình quá độ.”
Lý Manh Manh cười hì hì nhìn cô, “Nhiệt tình với cô đó là đương nhiên.”
Du Vãn sửng sốt, “Vì sao?”
Lý Manh Manh thần bí nhìn xung quanh một chút, sau đó mới nói, “Tất cả mọi người đều truyền ra là cô và Thẩm đạo có quan hệ, khụ, chính là loại quan hệ đó.”
Du Vãn nhíu mày, “Hướng Trạch Nhiên nói?”
Lý Manh Manh, “Hả? Hướng Trạch Nhiên nói gì?”
“À, tại sao mọi người lại nói tôi với Thẩm đạo?” Không phải Hướng Trạch Nhiên nói, vậy còn có ai?
Lý Manh Manh ý vị sâu xa nhìn cô chằm chằm, “Trước kia cô và Thẩm đạo hàng ngày tương tác với nhau mọi người đều nhìn ở trong mắt, ôi, Thẩm đạo đối xử với cô không giống với mọi người, cô nói xem, bọn họ còn không có suy nghĩ xa xôi sao?”
Vẻ mặt Du Vãn như đang nằm mơ, hàng ngày tương tác với nhau, cô làm cái gì?
“Manh Manh, trang điểm.”
“Tới đây.” Lý Manh Manh vỗ vai Du Vãn, “Vị Vãn, có tiền đồ.”
Du Vãn, “…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham/chuong-60-nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham.html.]
Thời gian bữa tối, Thẩm Thanh Châu để Tiểu Dương gọi Du Vãn đến phòng nghỉ của anh ăn cơm, Du Vãn ngồi ở giữa một nhóm nhân viên công tác, nhận lấy vẻ mặt mờ ám cười như không cười của mọi người.
Đúng lúc này, điện thoại di động lại vang lên, Du Vãn nhìn thoáng qua, đúng là Du Hoán gọi tới. Cô đứng lên đi tới chỗ thoáng hơn, nhận điện thoại, “Anh.”
“Em ở đâu?”
“Em ở đoàn phim.”
“Ừ, đi ra ngoài chờ anh, anh và người đại diện của anh đang ở gần đây, anh đến đón em.”
“Hả? Anh muốn qua đây à?”
“Xe đỗ ở ven đường, biển số xe anh gửi tin nhắn cho em, nhìn thấy thì lên xe.”
“Ồ…”
Du Vãn cúp điện thoại, nhìn về phía Tiểu Dương đang chờ ở một bên, cô suy nghĩ một chút, đi ra phía trước.
“Tiểu Dương, cậu chăm sóc Đậu Đỏ giúp tôi, tôi có việc phải đi ra ngoài một chuyến.”
“Hả? Cô không ăn cơm tối sao?” Tiểu Dương thấp giọng thần bí nói, “Thẩm đạo đang chờ cô.”
Tiểu Dương, giọng điệu này đúng là có ý tứ? Ừ?!
“… Không ăn nữa, cậu giúp tôi nói với anh ấy một tiếng.”
Nói xong, Du Vãn cầm túi lên rồi rời đi. Tiểu Dương trở lại phòng nghỉ, báo cáo với Thẩm Thanh Châu, “Thẩm đạo, biên kịch nói có việc phải rời đi, không ăn cơm với anh được.”
Thẩm Thanh Châu khẽ nhíu mày, “Cô ấy đi đâu.”
“Cái này thì tôi không biết, cô ấy chỉ nói cô ấy có việc, sau đó đi luôn.”
Thẩm Thanh Châu không lên tiếng, Tiểu Dương trực tiếp cảm thấy áp suất không khí hơi thấp, bèn yên lặng rời khỏi phòng nghỉ, chậc chậc, Thẩm đạo thật đúng là, chẳng lẽ biên kịch không ở đây thì anh ăn không ngon sao.
Đêm muộn mới kết thúc công việc, Thẩm Thanh Châu quay lại khách sạn đã khuya lắm rồi, anh lấy điện thoại di động ra, màn hình dừng lại ở số điện thoại của Du Vãn, anh chần chờ, nhìn lại thấy đồng hồ hiện hai giờ sáng, cuối cùng không gọi nữa.
Sáng hôm sau, Tiểu Dương theo thường lệ đến khách sạn chờ Thẩm Thanh Châu, chẳng qua là hôm nay vẻ mặt Tiểu Dương có chút muốn nói lại thôi, có chút quái dị. Thẩm Thanh Châu thấy Tiểu Dương thở dài đến lần thứ năm rốt cuộc cũng cau mày nhìn về phía cậu ta.
“Làm sao vậy?”
“Thẩm đạo…”
“Ừ.”
“Thẩm đạo, có chuyện này tôi cảm thấy anh nhất định phải biết một chút.”
“Nói.”
Tiểu Dương lấy điện thoại di động ra, “Anh xem tin tức hôm nay chưa?”
“Tin tức gì?”
“Trang đầu giải trí, còn có weibo cùng các trang báo lớn… đều đưa tin.”
Thẩm Thanh Châu không hề hứng thú, ngồi xuống bàn ăn bữa sáng, “Cho nên?”