Du Hoán trầm mặc, cũng đúng.
“Thẩm đạo, tính tình của anh mọi người trong giới giải trí đều biết, anh từ chối tôi sau đó lại sẵn lòng cân nhắc nhất định cũng là bởi vì nguyên nhân kia, tôi cũng nhìn ra được anh có cảm tình với Du Vãn. Nhưng tôi với tư cách là anh trai của Du Vãn, tôi còn muốn hỏi anh một câu, tình cảm của anh với em gái tôi là như thế nào? Anh nên biết rõ, tôi nhất định không muốn nó đi theo sau một người, mặt dày theo đuổi người ta.”
“Mặt dày theo đuổi người ta?” Thẩm Thanh Châu đối với câu này rõ ràng không đồng ý.
Du Hoán gật đầu, “Nếu không thì sao?”
Thẩm Thanh Châu trầm ngâm một chút, nhìn về phía Du Hoán, “Từ trước tới nay đều là tôi dùng mọi lý do để giữ cô ấy ở bên người.”
Du Vãn tắm rửa xong cả người sảng khoái, cô mở máy tính ra nhanh chóng gõ chữ, trong lúc đó Giản Vũ Nùng gọi video tới, vì thế cô một người làm hai việc, vừa nói chuyện phiếm với Giản Vũ Nùng vừa sắp xếp mạch suy nghĩ của vụ án trong tiểu thuyết.
“Không biết anh tao cùng Thẩm đạo nói cái gì nhỉ?” Du Vãn vẫn có chút bận tâm, dù sao anh trai cô thấy cô và Thẩm Thanh Châu ở gần nhau đều tỏ ra không thoải mái.
Giản Vũ Nùng gọi pizza ăn cùng với Lão đàn toan thái mà mấy hôm trước Du Vãn gửi sang, “Trò chuyện công việc thuận tiện hàn huyên một chút về mày, hai người đàn ông còn có thể nói chuyện gì chứ, chẳng lẽ còn tâm sự chuyện gay [1]?”
[1] Gay: là những người đàn ông có xu hướng thôi thúc về tình cảm và t.ì.n.h d.ụ.c hướng về những người đàn ông khác.
Du Vãn trợn mắt nhìn Giản Vũ Nùng, “Mày chỉ mong nhà họ Du nhà tao không có người nối dõi phải không?”
Giản Vũ Nùng cười gian ác, “Bức tranh vẽ Thẩm Thanh Châu cùng Du Hoán đứng một chỗ rất đẹp đúng không?”
Du Vãn bình tĩnh gõ chữ, “Không cho mày suy nghĩ những thứ bẩn thỉu đó, OK? Hơn nữa, Thẩm Thanh Châu là của tao, anh tao sao có thể cướp.”
Giản Vũ Nùng cười sằng sặc, “Đã biết thưa Du đại tiểu thư, Thẩm Thanh Châu là của mày, coi như người thân nhất mày cũng không nhường cho.”
Mê Truyện Dịch
Du Vãn, “…” What? Sao nghe cứ là lạ.
Chuông cửa vang lên, Du Vãn nói, “Tao đi mở cửa, chắc là anh tao đến rồi.”
“Ừ.”
Quả nhiên là Du Hoán, nói chuyện xong với Thẩm Thanh Châu cũng không đi ngay, mà tới phòng Du Vãn nhìn một chút. Du Hoán đi tới thấy máy tính trên bàn, góc bên phải màn hình hiện video rất nổi bật.
“Vũ Nùng, em cũng ở đây à.” Du Hoán đứng ở trước máy vi tính, nhìn Giản Vũ Nùng tay trái cầm một miếng pizza, tay phải cầm một cái dĩa, “Em lại đang ăn mì ăn liền?”
Giản Vũ Nùng phất phất tay với Du Hoán, “Du ca, đã lâu không gặp.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham/chuong-69-nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham.html.]
“Đã lâu không gặp.” Du Hoán dừng một chút, “Trước kia không phải anh đã nói với em là mì ăn liền không được ăn nhiều sao, sao em lại vẫn ăn?”
“Không có, bây giờ một tháng em chỉ ăn một hai lần, thật đấy.”
Du Vãn lặng lẽ từ phía sau bước lên, “Ha ha, tao hỏi mày, hai ngày trước tao gửi cho mày một thùng, bây giờ còn lại không nhiều chứ!”
“Thừa rất nhiều!!” Giản Vũ Nùng giậm chân, “Những lời Du ca ca dạy dỗ em luôn khắc ghi trong tâm khảm, Du Vãn, mày đừng có phá hủy thanh danh của tao.”
Du Vãn trợn to mắt.
Du Hoán bất đắc dĩ lắc đầu, hai nha đầu này từ nhỏ đến lớn đều thích đấu võ mồm, anh cũng đã thành thói quen, “Lúc nào em về?”
Giản Vũ Nùng suy nghĩ một chút, “Không bao lâu nữa, đến kỳ nghỉ thì em sẽ về. Du ca, đến lúc đó đừng để em không tìm được người mời ăn cơm nhé.”
“Sẽ không đâu, em về thì anh nhất định mời em ăn một bữa.”
“Vậy em yên tâm rồi.”
Du Hoán cùng Giản Vũ Nùng nói xong nhìn về phía Du Vãn, “Được rồi, anh tới thăm em một chút, không còn sớm nữa, nhanh đi ngủ đi.”
Du Vãn ồ một tiếng, suy nghĩ một chút rồi hỏi, “Anh, vừa nãy anh ở phòng Thẩm đạo nói chuyện gì thế?”
Giản Vũ Nùng ở một bên tiếp lời, “Vừa nãy Du ca ở bên chỗ Thẩm đạo, bọn em ở đây thảo luận hình ảnh hai người, rất xa hoa lộng lẫy [2], he he.”
[2] Ở đây Giản Vũ Nùng muốn nói là Du Hoán cùng Thẩm Thanh Châu làm việc đó đó :3.
Du Hoán, “?”
Du Vãn ra hiệu Du Hoán không cần quan tâm tới Giản Vũ Nùng, “Rốt cuộc là nói cái gì vậy?”
Du Hoán trầm mặc, nhớ tới lời nói của Thẩm Thanh Châu, từ trước đến nay anh đều cảm thấy tính tình của Thẩm Thanh Châu quá lạnh lùng, Du Vãn thích cậu ta sẽ phải chịu đau khổ, nhưng lại không nghĩ tới thái độ của Thẩm Thanh Châu cũng không giống anh tưởng tượng, dường như cậu ta cũng rất để ý đến em gái mình.
“Người lớn nói chuyện, em cũng không cần biết.”
Khóe miệng Du Vãn giật giật.
Du Hoán cười cười, giọng nói nghiêm túc, “Anh đi trước, anh sẽ chú ý em và Thẩm Thanh Châu, hơn nữa sẽ thường xuyên gọi điện kiểm tra tình hình, nếu mà sau này anh phát hiện cậu ta đối xử với em không tốt thì anh sẽ không đồng ý để hai người ở cùng một chỗ.”