Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Nhật Ký Sủng Vợ Của Đạo Diễn Thẩm - Chương 70: Nhật Ký Sủng Vợ Của Đạo Diễn Thẩm

Cập nhật lúc: 2025-07-03 03:40:26
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong lòng Du Vãn có chút xúc động, “Em biết rồi, anh không cần lo lắng, anh ấy sẽ không đối xử tệ với em đâu.”

Du Hoán lắc đầu, “Em bị anh ta mê hoặc rồi.”

Giản Vũ Nùng ở bên kia video, “Nói vô cùng chuẩn xác.”

Du Vãn, “…”

Sáng sớm hôm sau, Du Vãn chạy đến phòng của Thẩm Thanh Châu.

“Gâu gâu.”

“Anh ấy đang ngủ hả.”

“Gâu.”

Du Vãn sờ sờ đầu Đậu Đỏ, “Đói bụng không, tao làm bữa sáng cho mày nhé.”

Du Vãn đi tới phòng bếp, bắt đầu làm bữa sáng. Rất nhanh, hương thơm tỏa ra bốn phía, Đậu Đỏ ở một bên hưng phấn không thôi, Du Vãn để một phần đặt xuống đất cho nó, “Đậu Đỏ, mày có biết hôm qua hai người họ nói gì không?”

Đậu Đỏ bẹp bẹp ăn cơm sáng.

Đậu Đỏ đương nhiên không để ý đến Du Vãn, Du Vãn thở ngắn than dài.

“Bàn công việc, không thì nói cái gì.” Đỉnh đầu truyền đến thanh âm lạnh lùng của người nào đó, Du Vãn sửng sốt, ngước mắt nhìn hướng lên trên, khuôn mặt vui vẻ, “Chào buổi sáng.”

“Ừ.”

“Khẳng định không chỉ bàn công việc, hai người nói về em đúng không?”

Thẩm Thanh Châu mở tủ lạnh, lấy ra một chai nước, “Tự luyến, nói về em làm gì.”

“Sáng sớm đừng uống nước lạnh.” Du Vãn lấy chai nước trong tay Thẩm Thanh Châu, sau đó nói, “Em mới không tin, anh em yêu thương em như thế, làm sao có thể không chất vấn anh.”

Thẩm Thanh Châu dừng lại, cúi đầu nhìn Du Vãn, phảng phất ý muốn nói, trên đời sao lại có người mặt dày như thế này.

“Quên đi, hai người không nói em cũng biết!” Du Vãn nhíu mày, “Em không hỏi nữa, ăn sáng đi.”

Thẩm Thanh Châu nhìn một chút, “Bữa sáng đâu?”

“Anh làm đi.”

“Cái gì?” Thẩm Thanh Châu nhìn thoáng qua Đậu Đỏ đang ăn sung sướng, cho nên là Đậu Đỏ có ăn còn anh thì không?

Du Vãn giúp anh rửa sạch xoong chảo, “Hôm nay chúng ta ăn sandwich giăm bông phô mai, anh tới làm đi.”

Thẩm Thanh Châu, “…”

“Rất đơn giản, đem bánh mì cắt lát, đánh trứng, sau đó đem bánh mì nhúng vào trứng… Ôi trời, anh đem bánh mì lấy ra đã.”

Thẩm Thanh Châu đứng yên không nhúc nhích, Du Vãn không thể làm gì khác hơn đành phải đánh trứng trong bát rồi giao bát vào tay Thẩm Thanh Châu, sau đó tự mình đi lấy bánh mì, “Làm việc nhanh một chút, lát nữa anh còn phải đến đoàn phim, em cũng sắp c.h.ế.t đói rồi.”

Thẩm Thanh Châu híp mắt một cái, vị trước mắt này hình như bộc phát thích soi mói, sai khiến anh cũng vô cùng thuận miệng, à, gan lớn rồi!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham/chuong-70-nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham.html.]

Chiên xong mấy lát bánh mì, để phô mai lát lên đợi tan chảy…

Cuối cùng Thẩm Thanh Châu vẫn có ý định tha cho Du Vãn, yên lặng làm theo chỉ dẫn của cô.

“Thơm quá, hình như ăn rất ngon, anh nếm thử đi.” Du Vãn dùng d.a.o nĩa cắt xuống, đưa về phía Thẩm Thanh Châu. Thẩm Thanh Châu thấy hành động của Du Vãn liền nghiêng người sang đón.

Nhưng mà…

“Hay là để em nếm trước.” Du Vãn lại rụt trở về, không chú ý đến vẻ mặt của Thẩm Thanh Châu, “Ừ… ăn thật ngon.” Cầm cốc sữa tươi lên uống một hớp, “Ăn cùng sữa tươi lại càng ngon.”

Thẩm Thanh Châu bình tĩnh nhìn Du Vãn.

Mê Truyện Dịch

Du Vãn giống như hoàn toàn không phát hiện ánh mắt của người nào đó, bưng đĩa đi về phía Đậu Đỏ, “Đậu Đỏ, mày có muốn nếm một chút không, Thẩm đạo làm đấy.”

“Gâu gâu.”

“Du Vãn.”

“Hả?”

“Lấy tới!”

“Anh làm thêm một cái đi, cái này để em và Đậu Đỏ ăn.”

Huyệt thái dương Thẩm Thanh Châu giật giật, “Đậu Đỏ không thể ăn cái đó.”

“Vậy thì em ăn.” Du Vãn bưng đĩa đi về phía bàn ăn, “Làm phiền anh, Thẩm đạo.”

Vừa mới đặt đĩa xuống, Du Vãn liền cảm thấy sau lưng có một cơn gió lạnh, cô kinh ngạc ngước mắt, nhìn thấy Thẩm Thanh Châu, ánh mắt của anh hàm chứa hơi thở nguy hiểm.

“Có bản lĩnh rồi đúng không, hửm?”

“Làm gì?”

Thẩm Thanh Châu nhướng mày, “Em cứ nói xem.”

Du Vãn nhẫn nhịn áp lực nhìn lại, một lúc lâu mới nói lầm bầm, “Ai bảo hai người không nói cho em biết hai người nói cái gì.”

“Muốn biết như vậy?” Thẩm Thanh Châu hơi mấp máy môi, con ngươi màu trà luôn có cảm giác khiến người ta bị hấp dẫn.

Một tay anh chống đỡ ở sau lưng cô, một tay giữ chặt bả vai cô, Du Vãn chỉ có thể kẹp giữa cái bàn và anh.

Du Vãn mím môi, hơi hơi ngửa ra sau, “Muốn, muốn a…”

Ánh mắt Thẩm Thanh Châu tối lại, một giây kế tiếp, Du Vãn bỗng nhiên thấy anh đến gần khuôn mặt cô.

Lần trước gần như vậy là lúc nào…

À, là khi anh uống say, khi đó hơi thở nóng bỏng, ánh mắt mê man, nhưng lần này, hơi thở mang theo chút lười biếng của sáng sớm, mà đôi mắt này, là rõ ràng chưa từng có, cô hình như có thể thấy hình dáng của cô trong con ngươi của anh.

Du Vãn hô hấp hơi chậm lại, trên môi mát lạnh, đụng chạm mềm mại. Rõ ràng chỉ là chuồn chuồn lướt, nhưng cả người cô lại bị nụ hôn ấy thiêu đốt.

Cô lẳng lặng nhìn Thẩm Thanh Châu, bây giờ khoảng cách của hai người chỉ có năm centimet, anh rũ mắt, lông mi đen vừa cong vừa dài.

Loading...