Du Vãn yên lặng chen vào trong nhóm người, mọi người thấy nhân vật quan trọng tới, vội vàng để cô đi đến vị trí gần nhất, “Biên kịch, sao cô không tới sớm, vừa nãy là Thẩm đạo thắng, à, Hoán ca cũng thắng.”
Hướng Trạch Nhiên nổi giận trừng mắt nhìn diễn viên nào đó đang nói chuyện, hừm, còn kém chưa nói Tiểu Dương cũng thắng đúng không? Là anh ta thua đúng không?
Diễn viên nào đó vội vàng ngậm miệng.
Du Vãn cảm thấy vô cùng mới mẻ nhìn về phía Thẩm Thanh Châu, ngón tay anh thon dài khớp xương rõ ràng, buổi sáng còn đặt ở sau gáy cô, mà lúc này đang cầm vài quân bài, nghe thấy có người kêu tên của cô, lông mày anh nhíu lại, rõ ràng trạng thái còn đang dừng lại ở ván bài.
Du Vãn nhìn anh, cũng nhìn đôi môi nhợt nhạt của anh.
Vành tai Du Vãn phiếm hồng, bất động thanh sắc di dời tầm nhìn, “Anh, không phải anh gọi em đến ăn cơm sao, sao anh lại nổi hứng đánh bài?”
Du Hoán, “Đánh bài chính là vì cơm trưa. Em chờ đi, đợi lát nữa Thẩm đạo sẽ tự mình đi mua cơm trưa.”
Du Vãn không rõ lý do, “Đánh mạt chược thì đánh mạt chược thôi, lại còn có kiểu này nữa. Cái đó, vì sao lại là Thẩm đạo mua cơm trưa?”
Hướng Trạch Nhiên giải thích rõ lý do, “Người nào thua thì phải đi mua cơm ở nhà hàng mà chúng tôi chỉ định, hơn nữa, không được phép mang trợ lý, tự mình đi mua, hắc hắc, vì người thắng phục vụ ~”
“Cái này… bình thường mọi người trong đoàn phim cũng hay chơi, nhưng Thẩm đạo hình như là lần đầu tiên, hai người không phải là bắt nạt người sao!”
Hướng Trạch Nhiên cùng Du Hoàn đồng thời nhìn về phía Du Vãn, bắt nạt người? Đến cùng là ai bắt nạt ai còn chưa biết!
Du Vãn bị nhìn chằm chằm liền sửng sốt, “Sao, làm sao vậy?”
Khóe miệng Thẩm Thanh Châu hiện lên ý cười.
Du Hoán giận, “Mới thế mà cùi chỏ đã hướng ra bên ngoài? Em muốn anh đi mua đúng không?”
Du Vãn ngượng ngùng, “Em, em không có ý đó.”
Mê Truyện Dịch
Du Hoán, “Thật sự tức c.h.ế.t anh, anh còn là người thân duy nhất của em. Du Vãn, em nói đi, anh ở trong lòng em không có trọng lượng đúng không?”
Du Vãn chẹp chẹp miệng, vội vàng đi đến đ.ấ.m lưng cho Du Hoán, “Làm sao có thể, anh có ảnh hưởng vô cùng to lớn với em, không có cách gì lay chuyển.”
Du Hoán hừ một tiếng, rốt cuộc miễn cưỡng chấp nhận.
Một bên khác, Thẩm Thanh Châu nhìn Du Hoán cùng Du Vãn, tâm tư khẽ động. Ảnh hưởng rất lớn? Không có cách nào lay chuyển?
À…
Thẩm Thanh Châu đột nhiên cảm thấy thắng bại của mình hẳn là nên thu lại, thắng một ván bài thua một người, cái này hình như rất không có lời.
Du Hoán, “Vương tạc [1]!”
“A A A!!” Hướng Trạch Nhiên hoan hô, “Hoán huynh có thể đi trước ta cũng sắp rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham/chuong-72-nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham.html.]
Du Hoán nhướng mày nhìn về phía Thẩm Thanh Châu, rất đắc ý, à, còn có cái gì có thể ra? Thắng chắc rồi!
Thẩm Thanh Châu nhìn quân bài trên mặt bàn, lại nhìn quân bài trong tay một chút. Chỉ chốc lát, trầm mặc đem bài úp xuống không để người khác nhìn thấy, “Không ra.”
Du Hoán cùng Hướng Trạch Nhiên liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự vui sướng trong mắt nhau, Du Hoán hạ xuống quân bài cuối cùng, “Trạch Nhiên, tranh thủ thời gian.”
“Không thành vấn đề.”
Trên tay Hướng Trạch Nhiên cũng chỉ dư lại một ít quân bài, Thẩm Thanh Châu không ngăn cản cậu ta, chỉ dựa vào một mình Tiểu Dương căn bản gánh không nổi, vì vậy song khấu [2] rồi.
[1], [2] Vương tạc, song khấu đều là thuật ngữ trong mạt chược, phần này t có search GG mà không hiểu lắm, mọi người thông cảm.
“Yes!!” Hướng Trạch Nhiên hưng phấn cười, “Lần đầu được Thẩm đạo mua cơm cho, có chút xúc động. Thẩm đạo, làm phiền rồi.”
Cặp mắt đào hoa của Du Hoán hàm chứa ý cười, “Ừ… Tôi muốn ăn món Trung Quốc, của nhà hàng Phẩm Thượng Cư ở gần đây, phải có thịt bò, chú ý, không cay.”
“Tôi muốn cay tôi muốn cay, ái chà, cái gì cũng được, Thẩm đạo mua thì cho dù ăn không ngon cũng phải ăn.” Hướng Trạch Nhiên nói xong liền nhìn về phía các diễn viên bên cạnh, “Mọi người ăn gi?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Lý Manh Manh nhảy ra nói đầu tiên, “Tôi muốn ăn món…”
“Tôi cũng muốn…”
“Tôi muốn cái đó…”
“…”
Sau khi có một người nói thì lá gan những người còn lại cũng lớn hơn, các diễn viên đều tiến lên trả lời.
Sau cùng, Du Hoán nhìn về phía Du Vãn, “Em muốn ăn cái gì, nói đi.”
“Em? Cái này…”
“Du Vãn.” Thẩm Thanh Châu đứng lên, không mặn không nhạt nói một câu, “Đi cùng anh.”
Hướng Trạch Nhiên, “Ơ, không được làm trái quy tắc, đã nói là không được mang trợ lý mà.”
Thẩm Thanh Châu nhìn cậu ta một cái, mím mím môi, “Ừ, Du Vãn không phải trợ lý của tôi.”
Hướng Trạch Nhiên, “…”
Quần chúng xung quanh: Ồ~~
Du Vãn nhìn Du Hoán, sau đó đi đến bên Thẩm Thanh Châu.
Du Hoán nhìn bóng lưng Thẩm Thanh Châu nói ra, “Du Vãn có thể đi cùng, nhưng chỉ là đi chọn món ăn thôi. Du Vãn, em không được phép mua giúp, cũng không được hỗ trợ xách đồ.”