“Đương nhiên! Em rất nhớ Điện hạ nhà em.” Du Vãn nói xong quay đầu nhìn Đậu Đỏ đang ngồi phía sau xe, “Mày cũng nhớ Điện hạ đúng không?”
Đậu Đỏ đại khái nghe hiểu được tên Du Điểm Điểm, gâu gâu vài tiếng tỏ vẻ hưng phấn.
Khóe miệng Thẩm Thanh Châu hơi cong, sau đó đạp chân ga xuất phát.
Du Vãn cùng một chàng trai làm việc ở cửa hàng chăm sóc thú cưng kia rất quen thuộc, còn chưa đến cửa hàng đã gọi điện cho cậu ta. Vì thế Du Vãn đạt được mục đích nhìn thấy bạn học Du Điểm Điểm đứng chờ ở cửa.
Du Vãn, “Điện hạ!!”
Du Điểm Điểm, “Gâu gâu gâu!”
Du Vãn, “Mau tới đây!”
Đậu Đỏ, “Gâu gâu gâu!”
Du Điểm Điểm, “Gâu gâu!”
Du Vãn, “Điện…”
Du Vãn còn đang ngồi chồm hổm bày ra tư thế dang hai tay ôm ấp thì ở trước mặt cô, Đậu Đỏ cùng Du Điểm Điểm đã tiến tới thân mật với nhau.
Du Vãn, “…”
Thẩm Thanh Châu, “…”
Du Vãn quay đầu nhìn Thẩm Thanh Châu, rất tủi thân, “Địa vị của Đậu Đỏ chẳng lẽ cao hơn cả em sao?”
Thẩm Thanh Châu mấp máy môi, ngồi xổm xuống sờ đầu Du Vãn giống như bình thường sờ đầu Đậu Đỏ, “Cũng không phải so sánh như vậy.”
Du Vãn suy nghĩ một chút, tự mình an ủi, ừ, cũng đúng, giống như một ngày nào đó cô rất lâu không gặp Du Hoán và Thẩm Thanh Châu, sau khi nhìn thấy hai người sẽ nhào lên ai trước, đúng, là Thẩm Thanh Châu!
Thế nhưng Du Hoán ở trong lòng cô vẫn rất quan trọng rất quan trọng, chính là như vậy!
Một giây kế tiếp, Du Diểm Điểm lao tới, Du Vãn bị nó nhào lên thiếu chút nữa ngã về phía sau, nhưng mà khá may, Thẩm Thanh Châu đứng ở phía sau lưng cô, Du Vãn trực tiếp tựa vào trên đùi Thẩm Thanh Châu.
“Mày không phải là không nhớ tao sao? Hừm! Nhìn thấy Đậu Đỏ thì vui vẻ còn có nhìn thấy tao không?” Du Vãn hung hăng vuốt ve đầu Du Điểm Điểm, trên mặt tràn đầy vui vẻ.
“Gâu gâu gâu!” Du Điểm Điểm dùng sức cọ xát trong n.g.ự.c Du Vãn.
“Ha ha ha, đừng, nhột lắm.”
“Gâu gâu!!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham/chuong-76-nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham.html.]
Thẩm Thanh Châu từ trên cao nhìn xuống ba con (?) nháo thành một đoàn, vẻ mặt thiếu đi một tia lãnh ý, nhiều hơn một phần ấm áp.
“Du Vãn.”
Du Vãn nhìn về phía người mới tới, thấy được đó là chàng trai cô tín nhiệm nhất trong cửa hàng chăm sóc thú cưng – Trương Hằng, Du Vãn đứng lên, nói với cậu ta, “Trong khoảng thời gian này cảm ơn cậu, Điện hạ được chăm sóc rất tốt.”
Trương Hằng có chút đỏ mặt, “Không có gì, Điện hạ rất ngoan, cũng không gây phiền toái.”
“Cậu không cần phải nói tốt thay nó, nó có bao nhiêu ầm ĩ tôi đều biết rõ.”
Trương Hằng ngượng ngùng cười một tiếng, ánh mắt nhìn Du Vãn có chút nóng, “Du Vãn, cô đi công tác về chưa, gần đây còn đi nữa sao?”
“Chắc là không đi nữa.” Du Vãn nói.
Trương Hằng, “Ồ… vậy, vậy lúc nào cô có việc gấp thì có thể đem Điện hạ đến đây, tôi sẽ chăm sóc giúp cô.”
Du Vãn vừa định gật đầu, đột nhiên nghe được Thẩm Thanh Châu bình tĩnh nói, “Không cần.”
Trương Hằng sững sờ, lúc này mới di chuyển ánh mắt dừng trên người Du Vãn chuyển qua trên người Thẩm Thanh Châu, “Đây là…”
“Sau này Du Vãn có việc thì Du Điểm Điểm sẽ ở chỗ tôi, không cần cậu phải lo.” Thẩm Thanh Châu lạnh nhạt nói.
Du Vãn nghi ngờ nhìn về phía Thẩm Thanh Châu, thời gian bận rộn của anh còn nhiều hơn cô, lấy đâu ra thời gian thay cô chăm sóc Du Điểm Điểm.
“Đi thôi.” Thẩm Thanh Châu đột nhiên kéo cổ tay Du Vãn đưa cô đi ra ngoài.
“Ôi…” Du Vãn bất ngờ, không kịp đề phòng, không thể làm gì khác đành đi theo bước chân của anh, đương nhiên, cô cũng không quên quay đầu cười hối lỗi với Trương Hằng.
Trương Hằng nhìn bóng lưng của Thẩm Thanh Châu cùng Du Vãn, ánh sáng trong đôi mắt dần dần lụi tắt. Thấy Thẩm Thanh Châu lôi kéo tay của Du Vãn, cậu ta hiểu được Du Vãn đã có bạn trai rồi, haizzz… nhìn chất lượng của người bạn trai kia, lòng tự tin của cậu ta đã vỡ thành từng mảnh rồi.
Chỉ có điều… sao lại cảm thấy người đàn ông kia có chút quen mắt? Trương Hằng cẩn thận suy nghĩ một chút, không có đầu mối gì, cảm thán quay về.
Mê Truyện Dịch
Sau khi dắt chó lên xe, Du Vãn ngồi giữa hai con ở ghế sau. Du Vãn hướng lên phía trước ghé vào bên cạnh chỗ ngồi của Thẩm Thanh Châu, “Thẩm đạo, anh vừa nãy nói thế là có ý gì, anh thay em chăm sóc Du Điểm Điểm, anh có thời gian không?”
“…”
“Trương Hằng chăm sóc rất cẩn thận, em quen biết cậu ta đã lâu rồi, lúc em không ở đây Du Điểm Điểm đều là cậu ta chăm sóc.” Du Vãn nghiêm túc nói.
Thẩm Thanh Châu nhìn cô từ trên kính chiếu hậu, “Nếu như anh không rảnh thì sau này em đổi sang cửa hàng chăm sóc thú cưng khác được không?”
“Vì sao?”
Trong lòng Thẩm Thanh Châu hừ lạnh một tiếng, bởi vì anh nhìn người đàn ông kia thì thấy khó chịu, đôi mắt hắn ta không ngừng nhìn chằm chằm vào Du Vãn, tâm tư gì cũng đều viết rõ trên mặt, “Bởi vì chỗ đó vệ sinh không tốt.”