Nhật Ký Thăng Chức Của Điền Thất - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-09-26 03:19:48
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“To gan!”

 

Thịnh An Hoài quát lớn một tiếng, khiến Kỷ Hành cùng Điền Thất đều giật .

 

Kỷ Hành phất tay áo, Thịnh An Hoài lập tức im bặt.

 

Điền Thất mở to mắt, nàng liền nhận đó là một dải lụa thượng hạng đang nàng siết chặt trong tay, là tấm gấm vân mây trắng muốt, điểm xuyết những hoa văn xanh lam tinh xảo. Loại gấm xuất xứ từ phủ Tùng Giang, giá hơn mấy lượng bạc mỗi thước, dẫu điên nàng cũng chẳng dám lấy thứ gấm thượng hạng khăn lau mặt.

 

Lòng nàng bỗng thót , ánh mắt nàng theo đó mà chậm rãi lên. Trên những vân sóng xanh thẫm là từng áng mây trắng bồng bềnh, ẩn hiện giữa mây là một con kim long đang lượn bay. Nàng cẩn thận đếm đếm móng vuốt, quả nhiên là ngũ trảo kim long, tứ trảo tầm thường. Nàng vẫn dám lơ là, tiếp tục đưa mắt dò xét, lướt qua bên hông Kỷ Hành, dừng nơi thắt lưng của y. Đai lưng màu xanh đậm, thêu hoa văn chìm tinh xảo, ở giữa còn đính một viên ngọc quý, chẳng rõ là loại ngọc gì.

 

Có lẽ là do nàng quá chăm chú, Kỷ Hành chỉ cảm thấy ánh mắt tên thái giám tựa như một bàn tay vô hình, càn rỡ vuốt ve từ lên khắp y.

 

Cả đời Kỷ Hành trêu ngươi vô , kẻ khác chọc ghẹo, hơn nữa, kẻ chọc ghẹo chỉ là một tên thái giám hèn mọn. Y cảm thấy khó chịu nhưng gương mặt vẫn giữ vẻ thản nhiên, hai tay chắp lưng, cúi đầu xuống tên thái giám đang quỳ.

 

Cuối cùng ánh mắt Điền Thất cũng mò qua lồng n.g.ự.c của , dừng gương mặt . Đây là một nam nhân dung mạo tuyệt thế, khí chất cao quý giữa hàng mày kiếm vẻ uất khí trấn áp . Hắn đang nhíu mày trầm ngâm đánh giá nàng.

 

“A A A A!!!”

 

Điền Thất khiếp sợ, thất thanh kinh hô, ngay đó lộn nhào sang một bên, ngã nhào đất.

 

Kỷ Hành vô thức đưa tay sờ lên mặt , chẳng lẽ dung mạo của đáng sợ đến nhường ư?

 

Điền Thất lập tức ý thức gây họa tày đình. Hình như… chẳng dám dùng vạt áo của Hoàng thượng để lau nước mũi đó ?

 

Mẫu ơi!!!

 

Nàng lập tức xoay quỳ sụp xuống chân Kỷ Hành, dập đầu như băm tỏi xuống nền đất. Tiếng trán va đập nền gạch vang lên “bốp bốp” nặng nề, âm thanh quái dị vang vọng khắp linh đường tĩnh mịch.

 

“Là nô tài vô lễ mạo phạm thánh nhan, xin Hoàng thượng tha mạng! Xin Hoàng thượng tha mạng!” Điền Thất sức dập đầu, giọng hoảng sợ đến run rẩy. Những lời đó chỉ còn lắp bắp mấy tiếng “Hoàng thượng tha mạng”. Nàng cảm thấy bản thật sự lành ít dữ nhiều, cầu gì khác, chỉ mong giữ cái mạng quèn , cho nên quan trọng nhất vẫn là bốn chữ .

 

Thịnh An Hoài một bên, trong lòng thầm nhủ: tiểu tử ngỡ cứ thế là thể thoát tội ư? Hiện tại ngươi đang khinh mạn Hoàng đế bệ hạ đấy!

 

Thịnh An Hoài ấn tượng nhỏ về Điền Thất. Ông là Tổng quản thái giám Nội Quan Giám, chức sắc thái giám trong Tử Cấm Thành đều quyền quản lý của ông . Điền Thất hầu hạ bên cạnh Tống Chiêu nghi, tất nhiên ông sắp xếp thỏa, do thường xuyên qua nên cũng quen mặt. Lại thêm mối quan hệ tệ giữa Thịnh An Hoài và sư phụ của Điền Thất, ông cũng cảm thấy Điền Thất phẩm hạnh đoan chính, đầu óc cơ trí lanh lợi, bởi cũng thường ý đề bạt nàng. Bây giờ chứng kiến Điền Thất ngu dại mạo phạm long nhan, khiến ông cũng khỏi kinh ngạc. Thế nhưng Hoàng thượng rõ ràng đang giận dữ, vì ông chẳng dám mở lời cầu xin tha thứ cho Điền Thất, chỉ thể lặng lẽ sang một bên, tự biến thành vô hình.

 

Kỷ Hành tiếng dập đầu và cầu xin của Điền Thất vang vọng dứt bên tai, khiến y vô cùng phiền não. “Đứng lên!”

 

Điền Thất vểnh tai ngóng từng phản ứng nhỏ của Kỷ Hành. Nghe y , nàng vội vã dừng động tác: “Nô tài tạ ơn Hoàng thượng khai ân.” Nói xong liền lên, cung kính khom thật thấp, chờ đợi Hoàng thượng ban huấn.

 

Kỷ Hành chợt nhận tên thái giám . Y là kẻ gần đây thường xuyên hầu hạ bên Tống Chiêu nghi, khéo léo ăn , miệng lưỡi ngọt xớt. Ngoài điểm , dường như chẳng gì đặc biệt. À, còn , dáng dấp y cũng thanh tú nữa. Thái giám dung mạo xinh chẳng chuyện hiếm lạ gì, nhưng tên thái giám khác biệt với đám , đôi mắt trong veo, sáng sạch, hề vẩn đục như những thái giám khác.

 

Suy nghĩ của Kỷ Hành miên man vô định. Hắn thấy Điền Thất cúi thấp đầu, liền cất tiếng: “Ngươi ngẩng đầu lên.”

 

Điền Thất răm rắp tuân theo, ngẩng đầu lên, chỉ thiếu một tiếng “Tuân chỉ” là tròn vành rõ chữ. Mặc dù ngẩng đầu lên nhưng nàng vẫn dám thẳng dung nhan Kỷ Hành, mí mắt vẫn rũ thấp như cũ. Đôi mắt to tròn long lanh ánh nước, vẫn còn sưng đỏ vì lóc, hiện rõ mắt Kỷ Hành.

 

... Thật là khó coi.

 

Kỷ Hành cảm thấy bản chút buồn chán. Hắn chắp tay lưng, cất tiếng hỏi: “Tại ngươi lóc như ?”

 

Đây ! Điền Thất mạng sống bé nhỏ của giữ đều trông câu . Nàng hít một thật sâu, thở thật dài. Đôi mắt nàng nhiễm một tầng bi thương sâu sắc: “Chủ tử dung nhan diễm lệ, phong thái tao nhã nhường , nay bất hạnh hương tiêu ngọc vẫn. Đừng là nô tài từng hưởng ân đức của chủ tử, ngay cả bình thường, bất chợt tin cũng đau lòng xót . Huống chi còn một Tiểu Hoàng tử đáng thương, cả hoàng cung ai mà chẳng mong mỏi tiểu chủ tử đời? Ai ngờ biến cố thế ...” Nàng nghẹn ngào hết câu, đưa tay áo lên chấm nhẹ khóe mắt, đoạn lén liếc sắc mặt Kỷ Hành mới tiếp lời: “Chủ tử vốn khoan dung độ lượng với đám nô tài chúng con, Người đối xử với nô tài ân nghĩa tựa cha sinh thành. Người , nô tài đau đớn tựa như mất cốt nhục ruột thịt .”

 

Thịnh An Hoài một bên lắng những lời , thầm mắng trong lòng: "Tiểu tử quả thực hổ! Ta thích!"

 

Những lời lẽ dài dòng , hề lợi dụng cơ hội để thể hiện lòng trung thành với Tống Chiêu nghi mà chỉ nàng c.h.ế.t đáng thương , khiến Hoàng thượng khởi lên lòng thương xót. Lại còn nàng đối với bao nhiêu là khoan dung, bao nhiêu là – lẽ nào dám linh cữu quá cố mà t.i.ễ.n t.r.i.ệ.t nô tài mà nàng từng yêu thích?

 

Kỷ Hành khẽ nheo đôi mắt, tên thái giám đang lóc đến mức mặt mũi biến dạng như con cóc mắt, nhưng thể phân định rốt cuộc là kẻ trung thành thật quá ư khôn khéo.

 

Điền Thất xong, quỳ xuống thỉnh tội.

 

Mỗi khi nhớ cảnh tên nô tài kéo vạt y phục của để lau nước mũi, tâm trạng Kỷ Hành mới dịu xuống trở nên bực bội khôn nguôi.

 

Thôi thì thôi, tội c.h.ế.t thể miễn nhưng tội sống khó tha.

 

Cuối cùng, Điền Thất phạt tới phòng trống canh để đánh canh trong một tháng.

 

Phòng trống canh là nơi nội quan phạm tội đến chịu hình phạt. Mỗi tối tới lầu gác của cổng Huyền Vũ đánh canh, việc vốn dĩ chẳng gì vất vả, chỉ là đêm khuya, nên chẳng cơ hội nào để kiếm chác béo bở.

 

Hình phạt vẫn còn coi là nhẹ, Điền Thất thầm cảm thấy vui sướng. Hoàng thượng quả nhiên là một vị quân vương nhân từ bác ái, phong thái của bậc đế vương.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhat-ky-thang-chuc-cua-dien-that/chuong-2.html.]

Kỷ Hành sở dĩ phạt cho lệ như là bởi vẫn cảm thấy tên nô tài nửa đêm một là thật lòng, xem nội tâm thực sự trung thành.

 

Cả hai , ấn tượng về ngay từ đầu chút sai lệch.

 

Ngày thứ hai, Điền Thất tới Nội Quan Giám ghi danh công việc một tháng tiếp theo của – đánh canh, đó liền trở về sở Thập Tam.

 

Sở Thập Tam xây dựng ở bên ngoài Tử Cấm thành, là nơi ở của các thái giám. Phần lớn thái giám trong hoàng cung đều sống tại sở Thập Tam , chỉ những thái giám trực đêm hoặc những thái giám thường xuyên hầu hạ bên cạnh chủ tử mới tư cách sống trong Tử Cấm thành. Điền Thất dọn Tử Cấm thành mới hơn nửa tháng, dọn ngoài. Nhắc tới quả thật chút mất mặt, nhưng thôi, da mặt nàng đủ dày , nên chẳng để tâm.

 

Điền Thất trở sở Thập Tam, phát hiện cái ổ của còn chiếm, , . Trong phòng tổng cộng ba , hai đều ở đây. Nàng về đến phòng liền trùm chăn kín mít chỉ dành riêng cho việc ngủ, nhanh chóng ngủ bù ban ngày, để buổi tối còn sức chịu phạt.

 

Vừa tỉnh ngủ, mở mắt thấy tấm rèm tím bằng vải bông treo cửa lay động, một lát , bên cạnh rèm nhô một cái đầu.

 

Điền Thất: “...”

 

Hình như nàng quên cài cửa then.

 

Cái đầu trông thấy Điền Thất tỉnh ngủ, nhe răng một cái: “Cẩu tiểu tử!”

 

Điền Thất vội vàng bò xuống giường mời ông , mở miệng : “Sư phụ! Hôm nay ngọn gió phương nào đưa ngài tới đây ? Ngài hầu hạ bên cạnh Đức phi nương nương ?”

 

“Ta ngoài chút việc, lúc qua đây xem ngươi một chút.” Người nọ Điền Thất dìu đỡ xuống, Điền Thất vội vàng châm cho ông . Ông : “Ngươi đừng gấp, nán lâu, và ngươi chuyện một lát.”

 

Người tên là Đinh Chí. Khi mới cung, Điền Thất theo ông và nhận sư phụ. Đinh Chí vốn tên là Đinh Chí Viễn, về thái giám, cảm thấy cái tên là ngứa mắt, trêu ngươi. Cho dù chí hướng cao xa đến thì vẫn là một gã thái giám, thế là ông dứt khoát sửa tên thành Đinh Chí.

 

Đinh Chí hiện tại thiếu giam ở Ngự Dụng Giám, tòng tứ phẩm, cách chức Thái giám chỉ một bước ngắn.

 

“Thái giám” là tên gọi của đám hoạn quan, ở trong cung cũng là tên gọi của quan chức. Hoạn quan mà thăng cấp, chính là thái giám, quan tứ phẩm.

 

Tuy phần lớn nội quan do hai mươi bốn nha môn thống lĩnh, đều các cấp bậc cùng chức trách khác , nhưng cũng thường xuyên kiêm luôn công việc sai vặt cho phi tần. Chức trách ban đầu cũng dần bỏ quên, ai kêu phi tần thưởng nặng túi chi. Đương nhiên, tất cả chủ tử đều tiền, tiền tất ma nào bám lấy, chỉ thể tới Nội Quan Giám sai khiến. Điền Thất và Đinh Chí đều một kiêm hai chức, còn lợi hại hơn Thịnh An Hoài, một mà kiêm luôn mấy chức.

 

Đinh Chí bây giờ đang hầu hạ cho Đức phi. Đức phi còn lớn hơn Hoàng thượng hai tuổi, bề ngoài cũng nhất, lớn tuổi, nên đổi qua chọn con đường hiền đức. Tuy rằng gối đứa con nào nhưng Hoàng thượng nhớ rõ nàng, cứ một hai tháng đến chỗ của nàng .

 

Điền Thất sai một tiểu thái giám xách một ấm nước nóng tới, pha bưng cho Đinh Chí.

 

Đinh Chí mở nắp , nước trong veo một màu xanh nhàn nhạt, tựa như một chén phỉ thúy trong suốt. Trong phỉ thúy còn chìm nổi lá ngâm nở , mảnh lá thật dày, xanh biếc tươi ngon. Ông nhắm mắt hít sâu một , hương thơm ùa mặt, nhất thời cảm thấy vui mừng.

 

“Trà Vân Vụ Lư Sơn." Đinh Chí mở mắt: “Đồ ! Tiểu tử ngươi đúng là cái cây cào tiền, thứ gì cũng bỏ qua, cái lấy ở thế?”

 

Điền Thất gãi gãi đầu, : “Thì cũng là Chiêu nghi chủ tử thưởng cho con, con ngài thích thứ , tính đưa từ lâu . Đáng tiếc Chiêu nghi chủ tử gặp chuyện may, con nhất thời quên mất.”

 

Đinh Chí mở nắp chậm rãi đảo mặt nước, nhẹ nhàng thổi khí. Ông còn đang đắm chìm trong cảm giác khoan khoái thư thái của Vân Vụ mang tới, nên thuận miệng đáp: “Xem ngươi ở bên Tống Chiêu nghi lăn lộn tệ nhỉ?”

 

“Không tệ, tệ, đáng tiếc tiệc vui nhưng chóng tàn.” Điền Thất mất mát đáp lời.

 

Nghe lời , Đinh Chí đặt chén xuống, khuyên nhủ nàng: “Theo ý , ngươi chớ nên nản lòng. Người qua đời, tự khắc sẽ khác. Chắc chắn trong chốn hậu cung sẽ kẻ hợp ý ngươi. Tiểu tử ngươi hiểu chuyện, tiền đồ sáng lạn, chỉ cần tìm một chỗ nương tựa vững chắc, ắt ngày nên danh phận.”

 

Điền Thất lắc đầu: “Sư phụ ơi là sư phụ, còn chẳng , đồ nhi hễ nương tựa ai là kẻ đó lật thuyền ngay.” Vừa dứt lời, nàng giơ ba ngón tay về phía Đinh Chí: “Ba đấy. Thật tình, đồ nhi quả nản lòng lắm .”

 

Đinh Chí ngẫm nghĩ một chốc, quả thực đúng là như . Lão nhất thời đồng tình với Điền Thất, liền bắt đầu nghĩ kế giúp nàng: “Hay là ngươi thử xem bói bát tự thử xem? Lão Lưu trong trù phòng hình như am tường chuyện , ngươi ghé qua một chuyến xem ?”

 

“Người chớ nhắc nữa, đồ nhi sớm ghé qua . Lão bát tự của đồ nhi quá cứng, mệnh khắc chủ.”

 

“Vậy thì tính đây?” Đinh Chí cũng sốt ruột cho tên đồ : “Há chẳng cách nào hóa giải ư?”

 

“Không cả.” Điền Thất lắc đầu: “Kỳ thực, lời lão Lưu nào đáng tin? Lão còn phán đồ nhi mệnh nương nương đấy chứ.”

 

Đinh Chí xong bật ha hả dậy: “Tên đó đúng là giỏi bịa đặt. Nếu ngươi là cung nữ thì còn thể tin, chứ cái dáng vẻ của ngươi, dù cố gắng thế nào cũng chỉ tiểu chủ tử mà thôi.”

 

Vừa nhắc đến cung nữ, câu chuyện của Đinh Chí lập tức rẽ sang một hướng khác. Cung nữ nào xinh , ai sủng ái, lão đều rõ như lòng bàn tay. Điền Thất mà da đầu tê dại, dứt khoát kể cho Đinh Chí chuyện hôm qua nàng đụng Hoàng thượng, phạt đánh canh.

 

Đinh Chí quả nhiên kinh ngạc hỏi: “Rốt cuộc là cớ sự ?”

 

Điền Thất liền kể bộ cớ sự ngày hôm qua cho Đinh Chí, đoạn bỏ qua chi tiết lau nước mũi, chỉ rằng nàng mải nên thấy Hoàng thượng.

 

Đinh Chí một phen thông cảm cho nàng, an ủi nàng một hồi, đó cáo từ. Điền Thất bọc một nửa túi Vân Vụ Lư Sơn cho Đinh Chí, khiến vị sư phụ tươi roi rói như đóa cúc.

 

Tiễn sư phụ , Điền Thất cũng chẳng tài nào chợp mắt. Cả buổi chiều nàng giường ngẩn ngơ nửa buổi, đến tối thì ăn cơm thật sớm, liền tới phòng trống canh để trực.

 

 

Loading...