Nhật Ký Thăng Chức Của Điền Thất - Chương 20

Cập nhật lúc: 2025-09-26 03:20:06
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cái gọi là Thải Phong Sứ, đúng như cái tên của nó, chính là chức quan phụ trách việc dân gian, thu thập ý kiến, phong tục của dân, đó trình tấu cho bề . Chức quan vốn chẳng chính thức, mà do Tiên đế sáng lập, thường do các thái giám kiêm nhiệm, vượt qua sự quản lý của triều đình, trực tiếp kết nối dân gian với Hoàng đế.

 

Việc những Thải Phong Sứ thể những gì tùy thuộc từng .

 

Kỷ Hành dù bất mãn với nhiều chính sách của phụ hoàng, song giữ chức Thải Phong Sứ . Tuy chức vị nhiều bổng lộc, nhưng vô cùng mấu chốt. Vừa thể đường đường chính chính thổi gió bên tai Hoàng đế, cần chịu sự quản giáo của Ngự Sử đài, cho nên tầm ảnh hưởng của Thải Phong Sứ khó mà đánh giá.

 

Bởi , việc tuyển chọn Thải Phong Sứ cũng vô cùng nghiêm ngặt, cần thông minh, thành thật, còn một lòng trung trinh, thể quan trong triều cám dỗ, trải qua sự khảo sát đích của Hoàng đế. Giống như Điền Thất, chỉ ở Ngự tiền đầy hai tháng mà thể phong Thải Phong Sứ như , quả là cực kỳ hiếm thấy.

 

Chẳng qua Điền Thất cảm thấy, nhiều đánh giá quá cao năng lực của Thải Phong Sứ. Đừng tưởng rằng việc thái giám bôi nhọ ai là dễ dàng thực hiện ngay, hơn hết, còn một điều kiện tiên quyết căn bản nhất: Hoàng thượng tín nhiệm ngươi. Xét đến việc Hoàng thượng suýt chút nữa hoạn quan phế bỏ, Điền Thất cảm thấy khả năng tín nhiệm thái giám thật lớn. Chính vì lẽ đó Hoàng thượng mới yên lòng giữ chức Thải Phong Sứ: Ngươi gì là chuyện của ngươi, tin , tin nhiều ít, tự trong lòng tính toán.

 

thế nào nữa, Thải Phong Sứ tuyệt đối là một chuyện vô cùng vẻ vang, còn thể xuất cung du ngoạn, thực sự là cực kỳ .

 

Ngày hôm , lúc nàng xuất cung thì cầm theo con chim họa mi trắng của Trịnh Thiếu Phong. Tuy rằng còn đến lúc Trịnh Thiếu Phong nhận tiền tiêu vặt, song nàng vẫn là một chủ nợ lòng , tiên thể để cho hai tổ tông nhà đoàn tụ một chút — họa mi chính là tổ tông của Trịnh Thiếu Phong.

 

Kinh thành tuy rộng lớn nhưng cũng nhỏ bé. Trịnh Thiếu Phong là con trai út của thủ phụ, nhưng chỉ cần lăn lộn trong vòng tròn quyền quý , về cơ bản ai cũng đều đến , vì thế dò la tung tích của cũng khó. Điền Thất dẫn theo con chim dạo quanh những nơi thường tụ tập một vòng, Trịnh Thiếu Phong đang ở lầu Bát Tiên uống rượu.

 

Đâu chỉ là uống rượu, còn suýt nữa cùng đánh lộn.

 

Nguyên nhân tranh chấp tương đối phức tạp, tóm là bởi vì lời lẽ hợp ý, liền phát triển đến mức động thủ. Cuối cùng một đưa cách giải quyết hòa bình: Đấu bài !

 

Ván cược là tiền, hơn nữa Trịnh Thiếu Phong cũng nghèo đến nỗi chẳng còn mấy đồng. Song phương ước định, thua cuộc nhận với đối phương, còn trần truồng hai vòng phố Long Xương.

 

Khi Điền Thất đến lầu Bát Tiên, Trịnh Thiếu Phong đang vì tìm đối thủ mà ưu sầu. Hắn thấy Điền Thất cùng tiểu tổ tông họa mi trắng, trong lòng lập tức trào lên cảnh tượng thua thê thảm mấy ngày . Nghĩ đến đây, tinh thần nhất thời chấn động: “Điền Thất, đây!”

 

Điền Thất bước tới, Trịnh Thiếu Phong rõ ràng xong, nàng nhăn mày: “Đánh bài cũng , nhưng cho dù thắng thua cũng sẽ cởi y phục.”

 

Mấy chung quanh lập tức khinh thường: “Nhìn ngươi gầy gò như gà nhổ lông, trần truồng cũng chẳng ai thèm ngó.”

 

Điền Thất cũng chẳng để ý đến bọn họ, cứ thế xuống bàn đấu bài.

 

Trịnh Thiếu Phong là kinh nghiệm phong phú nhưng đáng tiếc là đầu óc chậm chạp, cho nên Điền Thất cùng hợp tác một nhà hề thống khoái như khi cặp với Kỷ Chinh. Lúc nàng cùng với Kỷ Chinh hợp sức, hai ăn ý vô cùng, vài vòng bài là đại khái thể đoán trong tay đối phương đều gì, chỉ một ánh mắt liền đối phương cần ngươi quân bài nào. Cứ như thế mà chơi hỏi thể sảng khoái ?

 

Còn tốc độ tư duy của Trịnh Thiếu Phong thì hiển nhiên là ở cùng một đẳng cấp với Điền Thất. Hắn chỉ ăn ý, mà còn đôi lúc cản trở. Điền Thất đành một chiến đấu hăng hái, một chống ba đối thủ. May mắn là hai còn cũng mấy thông minh, cho nên nàng thắng cũng tính là quá cố sức.

 

Vài vòng bài trôi qua, Điền Thất và Trịnh Thiếu Phong nhỉnh hơn một chút.

 

Trịnh Thiếu Phong vui sướng khoa chân múa tay , từng thắng bài, chẳng qua bao giờ thắng hả hê như bây giờ. Trịnh Thiếu Phong tít mắt kẻ thua cuộc ôm vẻ mặt khuất nhục nhận , còn nhắc nhở bọn họ ngày nghỉ tới đây, lúc phố Long Xương náo nhiệt nhất mà cởi y phục, còn sớm sớm tuyên truyền một chút để tạo nên một trào lưu mới .

 

Cả hai kẻ mặt xám mày tro bỏ .

 

========== Truyện thành ==========

 

1. Như Ánh Dương Rực Rỡ

 

2. Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ, Ta Nhặt Được Thần Tượng

 

3. Hôn Nhân Chớp Nhoáng, Liệu Hai Ta Yêu Nhau Là Thật?

 

4. Bề Trung Thành

 

=====================================

 

Điền Thất sợ bọn họ chịu nhận nợ, bèn nảy một ý , cao giọng hô: "Đã dám đánh cược thì dám chịu thua, quả nhiên là bậc nam nhi hảo hán!"

 

Trịnh Thiếu Phong lập tức phụ họa, tủm tỉm vỗ vai Điền Thất, nhưng nàng gạt phắt .

 

lúc , một bên cạnh bàn bài, hướng về phía Điền Thất dấu "mời": "Tại hạ lĩnh giáo bài kỹ của vị tiểu đây một chút."

 

Điền Thất ngước mắt , chỉ thấy đôi mắt trong như nước hồ thu, hàng mi dài cong vút, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, kẻ tầm thường. Thế là nàng xuống hỏi: "Xin hỏi tôn tính đại danh của đài?"

 

Người sửng sốt: "Ngươi ?"

 

Điền Thất kỳ quái: "Không ngươi cũng đó ?"

 

Hắn chặn họng đành ngậm miệng, đoạn về phía Trịnh Thiếu Phong.

 

Trịnh Thiếu Phong : "Cái , để giới thiệu một chút, vị là trưởng tử của Lễ Bộ Thượng thư Tôn đại nhân, tên là Tôn Phiền, còn vị , là Điền Thất, là ừm ờ... của Ninh vương gia." Trịnh Thiếu Phong nháy mắt vài cái: "bằng hữu."

 

Biểu cảm của Trịnh Thiếu Phong ti tiện phô trương, Tôn Phiền lập tức hiểu rõ ý tứ của , ánh mắt về phía Điền Thất càng thêm mang theo một tia khinh miệt.

 

Điền Thất hướng Tôn Phiền chắp tay: "Tôn công tử, bài bạc."

 

Tôn Phiền rút một nén vàng trong tay áo , đặt lên bàn.

 

Điền Thất dậy rời .

 

Hắn quăng một nén vàng nữa: "Còn nhiều, thắng đều là của ngươi."

 

Điền Thất giận tái mặt, nhíu mày : "Muốn chơi cũng , ngươi tiên hãy tìm một kẻ khờ khạo đối diện giống như Trịnh Thiếu Phong tính."

 

Trịnh Thiếu Phong: "..."

 

Tôn Phiền quả nhiên từ trong đám quần chúng vây xem lôi một . Bởi vì tương đối tự phụ, cho nên tìm trông còn ngu ngốc hơn cả Trịnh Thiếu Phong một chút.

 

Điền Thất đột nhiên vỗ mạnh xuống bàn, ánh mắt sắc lạnh: "Ngươi chơi, liền để cho ngươi chơi cho thống khoái. Nói , thua sạch sẽ phép rời ."

 

Trịnh Thiếu Phong ôm n.g.ự.c dựa phía , thầm nghĩ trong lòng hôm nay tên công tử bột uống nhầm thuốc gì ?

 

Tôn Phiền cũng kích thích ý chí chiến đấu, quyết đoán ứng chiến.

 

Mấy quan chiến xung quanh nhao nhao bày tỏ, trận c.h.é.m g.i.ế.c quả thực quá đặc sắc, thường thì một bên tung chiêu hiểm độc thì tiếp theo sẽ là một chiêu dở tệ. Sau đó là một chiêu tệ hơn, đó tới một chiêu cực kỳ tàn nhẫn... Thường là ác đến cùng hoặc là ngu đến tận chót, đằng ác một chút đần độn, thực là hết sức rắc rối.

 

Ngay lúc hai cao thủ lực lượng ngang đang quyết đấu thì quyết định thắng bại của bọn họ chính là xem xem đồng đội của ai ngu hơn heo. Lúc vai trò của Trịnh Thiếu Phong rốt cuộc thể hiện , bởi vì cùng là heo nhưng đối thủ của so với heo còn ngu ngốc hơn nhiều.

 

Tiền của Tôn Phiền từng chút từng chút vơi , rốt cuộc, lúc thua sạch tiền thì đành vô lực dựa ghế, buông thõng tay, cam tâm thừa nhận: "Ta thua ."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhat-ky-thang-chuc-cua-dien-that/chuong-20.html.]

"Ngươi còn thua sạch." Điền Thất nhắc nhở .

 

Tôn Phiền khổ: "Thực sự thua sạch."

 

"Còn quần áo."

 

"..."

 

Tôn Phiền phát hiện, tiểu tử thuần túy là xem trần truồng ngoài. Hắn chút ngả ngớn, liếc Điền Thất: "Không ngươi cởi quần áo , cần gì phiền toái như thế. Ngươi cởi, tự nhiên sẽ cởi."

 

"Vậy ngươi cởi , cởi sạch từ đây ngoài."

 

"..." Tôn Phiền ngờ chính trêu chọc khác trái còn nọ tiếp chiêu, lạnh nhạt lên: "Cáo từ."

 

Điền Thất lẩm bẩm : "Nếu quả thực là bậc nam tử hán gì gì đó, dám chơi thì dám chịu chứ."

 

"Ngươi —!"

 

"Ta thế nào? Ta sai ?" Điền Thất nhíu mày : "Nếu như ngươi gan, cùng chơi một ván, hai chúng một ván định thắng thua. Thắng, lấy tiền; thua, cởi sạch xiêm y từ đây về nhà. Ngươi dám ?"

 

Tôn Phiền xuống bàn: "Chơi thì chơi!" Không kéo chân , thể nhiều phần thắng hơn.

 

Bởi vì là một đối một, để phòng ngừa chuyện dễ dàng đoán bài, nên bọn họ dùng hai bộ bài, chỉ chọn một nửa trong đó. Lúc ít nhất một nửa là dựa vận may.

 

Hôm nay vận may của Điền Thất quả đúng là tệ, cho nên vẫn là nàng thắng.

 

Tôn Phiền ở mặt bao cởi sạch chỉ còn mỗi quần lót, mặt đỏ bừng bừng hằm hằm Điền Thất: "Ngươi chờ đó!"

 

"Ta cứ chờ đó." Điền Thất đáp.

 

"..." Tôn Phiền nổi giận gầm lên một tiếng, như một làn khói chạy xuống lầu.

 

Trịnh Thiếu Phong cuối cùng cũng hồn, bắt đầu lo lắng: "Phụ của cũng là trọng thần trong triều, ngươi sợ đắc tội với ?"

 

"Ta sợ gì chứ, cho dù phụ cao quý đến mấy, gặp chủ tử của cũng quỳ lạy thôi."

 

Trịnh Thiếu Phong nghĩ ngợi thấy cũng đúng là như thế, Ninh vương gia là hoàng quốc thích, là ruột thịt của Hoàng thượng. Không cần giữa hai hiềm khích gì, ngoài cũng dám để Ninh vương mắt.

 

Đang nghĩ đến Ninh vương, Ninh vương liền xuất hiện.

 

Kỳ thực Kỷ Hành sớm đến, chẳng qua bên c.h.é.m g.i.ế.c quá kịch liệt, nên liền ẩn trong đám đông vây quanh, vì Điền Thất và Trịnh Thiếu Phong đều chú ý đến . Thấy đều tản bớt, mới bước lên phía , Điền Thất: "Ngươi ưa Tôn Phiền?"

 

Lời trúng, Điền Thất hào sảng thừa nhận: “Ta cũng rõ duyên cớ, nhưng thấy , liền chỉ ban cho một bạt tai.”

 

Kỷ Chinh khẽ an ủi nàng: “Rồi sẽ cơ hội.”

 

Trịnh Thiếu Phong cảm thấy ý nghĩ của nhị vị quả thật kinh , bèn chuyển sang chuyện khác, bảo Điền Thất kiểm đếm tiền bạc. Điền Thất giấu bộ túi áo , đó trả chim họa mi cho Trịnh Thiếu Phong.

 

Cả hai bên đều tỏ ý hài lòng vô cùng.

 

lúc , Trịnh Thủ phụ sai đến tìm Trịnh Thiếu Phong. Nghe đang gây huyên náo ở lầu Bát Tiên, nên lập tức trở về phủ.

 

Trịnh Thiếu Phong mặt mày ủ rũ đưa , còn Điền Thất và Kỷ Chinh thì gọi thêm một bàn thức ăn.

 

Điền Thất thắng tiền, bởi vô cùng hào phóng: “Dùng bữa thôi, dùng bữa thôi, bữa mời khách.”

 

Kỷ Chinh cũng hề khách khí, gọi vài món đặc sản của tửu điếm. Hắn chọn cho Điền Thất và mỗi một phần canh cá, cả hai dùng bữa hàn huyên.

 

Điền Thất nhớ đến điều nghi hoặc bấy lâu, bèn mắt. Tiểu Vương gia kiến thức uyên bác, phẩm cách đáng tin cậy, tùy tiện mật báo Hoàng thượng, quả là một lý tưởng để giải đáp nghi hoặc.

 

Thế là Điền Thất cất lời: “Ta thỉnh giáo ngươi một vấn đề.”

 

“Cứ việc .”

 

“Ngươi quy đầu là cái gì ?”

 

Kỷ Chinh bất giác thất thủ, đổ canh cá xuống bàn.

 

Điền Thất vội vàng gọi tiểu nhị đến lau bàn đổi chén đũa, nàng chút lo lắng : “Không cũng , chuyện cũng chẳng gì to tát.”

 

Làm chứ...

 

Mặt Kỷ Chinh ửng đỏ, ngẫm nghĩ một lát hỏi : “Vì ngươi hỏi vấn đề ?”

 

Điền Thất bèn kể chuyện Hoàng thượng nổi trận lôi đình mấy ngày .

 

Kỷ Chinh xong, sắc mặt càng đỏ gay mấy phần. Hắn thầm nghĩ, cho dù với Điền Thất, thì Điền Thất cũng sẽ tìm khác mà hỏi cho nhẽ.

 

Thế là Kỷ Chinh khó nhọc, ấp úng giải thích cho Điền Thất.

 

Điền Thất xong, mặt cũng đỏ bừng theo.

 

Nàng là nữ nhi, mười một tuổi cung thái giám, nào ai dạy cho nàng những kiến thức cơ bản về nam nữ. Các thái giám khi tán gẫu cũng chẳng đến những chuyện , bởi nàng chỉ nam nhân so với nữ nhân nhiều hơn một phần, còn phần hình dạng thế nào, cấu tạo , thì nàng .

 

Hiện tại Kỷ Chinh giải đáp, bản tính của nữ nhi liền khiến nàng đỏ mặt đến tận mang tai.

 

Ôi chao, thật hổ c.h.ế.t ! Lại còn ở mặt Hoàng thượng năng xằng bậy nửa ngày trời! Lại còn hỏi khắp nơi!

 

Điền Thất hổ cùng phẫn nộ đan xen, nên lời, nàng cúi đầu im bặt, lo lắng bấu ngón tay. Kỷ Chinh thấy như , trong lòng chút mềm lòng, chút thương cảm, còn một loại cảm xúc khó tả.

 

cả hai cũng chẳng còn tâm trí nào mà dùng bữa, tiếp tục cũng chỉ thêm lúng túng, Kỷ Chinh bèn cùng Điền Thất rời .

 

Trên đường, mặt cả hai đều đỏ bừng, tựa như hai quả cà chua chín mọng đang di động . Người bình thường chỉ cần liếc mắt một cái, lập tức sẽ nhận định hai chắc chắn chuyện gì đó bất nhã.

 

Điền Thất cứ thế hồi cung về. Sau khi trở về, tiểu thái giám gác cổng Càn Thanh cung với nàng, sư phụ nàng đến tìm mấy , bảo chuyện quan trọng với nàng.

 

 

Loading...