Nhật Ký Thăng Chức Của Điền Thất - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-09-26 03:19:49
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi canh ba khuya khoắt, nơi lầu gác bốn phía, nàng cảm giác như đang ở một con thuyền nhỏ trôi dạt giữa đại dương mênh mông. Ánh đèn lồng xa xa, trong đêm tối phát một thứ ánh sáng u ám, tựa như ngọn hải đăng nơi bờ biển, giống như đôi mắt đang ngừng dõi theo trong màn sương mờ.
Điền Thất khỏi rùng một cái.
Chẳng vì sợ hãi, mà là vì cái lạnh buốt xương. Nửa đêm chính là lúc con mệt mỏi nhất, mà nàng còn nơi lầu cao gió lộng. Từng đợt gió lạnh ùa bụng, nàng cảm thấy như ruột gan ngâm qua nước đá, thử hỏi kinh khủng cho ?
Trong ngoài Hoàng thành, nhà nhà đều chìm giấc ngủ sâu, chỉ kẻ xui xẻo như nàng mới quá nửa đêm leo lên lầu gác, chỉ để điểm vài tiếng trống canh báo giờ.
Điểm xong canh một, Điền Thất ngẩng đầu ngắm trời đêm một chút. Sao giăng dày đặc, ánh trăng bạc cong cong như vành khuyết. Bầu trời xanh thẳm tựa một chiếc chén sứ men xanh khổng lồ đang úp ngược, bên trong còn vương vãi vài hạt cơm trắng.
... Nàng thấy đói bụng!
Đêm hôm thức trắng thường dễ đói, lẽ nàng nên nghĩ đến điều sớm hơn, tiếc lúc vội vã, chẳng kịp mang theo chút đồ ăn nào.
Nhớ nàng từng câu thơ: “Hàn tinh kỷ điểm nhạn hoành tắc,” khi chỉ cảm thấy , giờ xem , hẳn ăn uống no say mới tựa lầu, bằng sẽ khổ sở khôn tả.
Điền Thất thở dài, sờ sờ cái bụng trống rỗng theo lối lầu canh xuống, trở phòng gác.
Khi trở phòng gác, nàng liền trông thấy một gã thái giám gầy gò trùm kín chăn đang ngủ say sưa. Điền Thất giận đến điên , nơi nào để phát tiết, liền đá hai phát lên , đó xuống bên cạnh, kéo chăn đắp lấy hai chân.
Điền Thất khẽ gõ đầu bức tường phía lưng, thầm nhủ: trời nhất định sẽ chóng sáng thôi.
Chẳng hiểu đám thái giám gần đây thế nào, đứa nào đứa nấy đều vô cùng an phận. Trong phòng đánh canh chỉ hai thái giám tới chịu phạt, ngoài còn một phụ trách giám sát bọn họ. Điền Thất dù vội vã tới, nhưng vẫn chậm một bước, để cho tên đến .
Thứ tự và thương lượng xong. Hắn đánh đầu hôm, Điền Thất đánh nửa đêm về .
Bởi vì ban ngày chợp mắt một chút nên Điền Thất cảm thấy buồn ngủ. Khó khăn lắm tới nửa đêm mới thấy mệt mỏi, ngủ bao lâu đánh thức: Đến phiên nàng đánh canh .
Lúc cửa còn mắt nhắm mắt mở mơ màng, chờ bò lên đến lầu gác thì tỉnh như sáo — vì quá lạnh mà tỉnh táo.
Đến lúc , điểm xong canh ba, Điền Thất cũng dám trở về ngủ. Nàng và tên thái giám cùng trực vốn quen , chỉ sợ đối phương chẳng để ý gọi nàng đúng giờ, nhỡ may ngủ quên, thì thêm một tội nữa. Chẳng đến khi sẽ xui xẻo đến nhường nào.
Thôi , đành chịu !
Điền Thất sợ chịu nổi mà ngủ quên mất, cho nên cứ buồn ngủ là ngoài một vòng. Chờ cơn buồn ngủ gió lạnh thổi bay thì trở về, đó mệt tới mức chỉ gục xuống ngủ, tiếp tục đón gió lạnh...
Chuyện khổ sở thế , miễn bàn !
Thật dễ dàng mới qua ba phần canh năm, cuối cùng cũng hết ca trực. Nàng vội vã chạy về sở Thập Tam, chẳng còn tâm tư ăn uống, liền trùm chăn kín mít mà ngủ luôn một giấc. Ngủ thẳng tới xế chiều, lúc tỉnh dậy thì đến phòng bếp tìm chút đồ ăn lót , gói ghém thêm một ít, mang theo chút đồ ăn vặt chạy tới phòng đánh canh để chờ.
... Để xem ngươi còn đến sớm hơn !
Kẻ quả nhiên tới, Điền Thất trong lòng dấy lên vẻ đắc ý.
Người cùng nàng chịu phạt tên Vương Mãnh, dáng tuyệt nhiên chẳng chút nào "mãnh" như cái tên, gầy gò ốm yếu tựa kẻ cơ hàn. Điền Thất trông thấy , lập tức buột miệng cho chút cơm ăn.
Chỉ là một con gà yếu ớt, dám tranh công mặt Điền đại gia , quả là to gan!
Điền Thất sớm chuẩn sẵn hai cuốn thoại bản, định bụng cho đỡ chán trong lúc chờ đợi. lúc ca trực sắp bắt đầu, Vương Mãnh mới chậm rãi bước đến. Hắn chẳng chẳng rằng, liền ngay bên cạnh Điền Thất, tiện tay vớ lấy một cuốn thoại bản khác để .
Điền Thất: “...” Hắn chẳng xem nàng là kẻ xa lạ.
Thấy đối phương thản nhiên như thế, nàng cũng lười chấp nhặt, thích xem thì cứ xem! Tối đến, canh xong phần , nàng liền ném cuốn thoại bản còn cho Vương Mãnh, đoạn hai tay thụt trong áo, toan tìm một góc mà chợp mắt một lát!
, một chút buồn ngủ cũng chẳng . E rằng ban ngày nàng ngủ quá đà .
Trái ngược với nàng, Vương Mãnh đều khắc rõ hai chữ buồn ngủ, bước mà mí mắt díp , hình lảo đảo gật gù. Hắn thành ca canh gác, sợ ngủ gật, cũng như Điền Thất, một lúc cất bước ngoài dạo một vòng.
Điền Thất dõi mắt theo, trong lòng sinh lòng thương hại, pha chút thích thú nhưng phần nhiều vẫn là đành lòng. Ai ai cũng cùng chung cảnh ngộ, cớ gì tương tàn? Từ một góc độ nào đó mà xét, nàng cũng tự nhận là một kẻ thiện lương. Thế là nàng cất lời với Vương Mãnh: “Ban ngày ngủ quá nhiều , là để ngươi canh gác cho.”
Nếu ai đó với Điền Thất những lời như , nàng chắc chắn sẽ nghi ngờ, tiếp đó là do dự, sẽ cự tuyệt. con gà nhỏ bé ốm nhom mắt nàng , thấy nàng , chỉ đáp một tiếng "đa tạ", lăn ngay xuống giường mà ngủ say.
Chỉ trong chớp mắt, tiếng ngáy vang lên. Chớ coi thường bộ dạng yếu đuối của , bởi tiếng ngáy vô cùng uy mãnh, quả thực tựa tiếng sấm mùa xuân vang dội khắp căn phòng. Điền Thất thậm chí còn mơ hồ cảm thấy vách tường như rung chuyển.
Điền Thất: ”...”
Nàng cảm thấy chắc chắn là rỗi quá độ, mới buột miệng câu . lời , chẳng khác nào bát nước hắt , nàng cũng chẳng thèm thừa cơ giở trò . Đằng nào cũng chẳng buồn ngủ, giúp một tay cũng chẳng , coi như tích thêm một ngày thiện công.
Hiện tại, nàng , hành động của sẽ mang tới cho nàng một cơ hội cứu mạng.
Hoàn tất ca trực, Điền Thất theo thường lệ về thẳng chốn ẩn tại sở Thập Tam để ngủ bù. Tiếc , mới chợp mắt một lát, nàng khác lay tỉnh. Vừa mở mắt , nàng liền nhận kẻ đó, chính là một Ngự tiền thái giám từ cung Càn Thanh.
Ngự tiền thái giám giá lâm chốn của nàng chi? Điền Thất lập tức dấy lên cảm giác chẳng lành.
Vị thái giám : “Hoàng thượng truyền gọi ngươi tới diện kiến, mau lên!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhat-ky-thang-chuc-cua-dien-that/chuong-3.html.]
Đầu Điền Thất choáng váng cả đầu óc, nàng chậm chạp bước xuống giường đất, xỏ giày khoác áo. Nàng móc chút bạc lẻ đáy hòm, kín đáo nhét tay : “Làm phiền công công chân tình tới đây một chuyến... Chẳng Hoàng thượng triệu kiến vì lẽ gì?”
Đối phương liền nhét bạc trở tay Điền Thất, đáp: “Ngươi diện kiến Hoàng thượng ắt sẽ rõ, chỉ phụng mệnh truyền chỉ, những điều khác .”
Điền Thất rõ, kẻ thể tiết lộ điều gì. Chuyện ắt hẳn nhỏ, còn là chuyện chẳng lành. Nàng thầm nghĩ, chịu phạt trong phòng canh gác chẳng gây sơ sót nào, lẽ nào Hoàng thượng hối hận vì hình phạt quá nhẹ, trừng trị nàng nặng hơn chăng?
Nếu thì e rằng khó khăn đây.
Suốt dọc đường tới cung Càn Thanh, nàng lòng nơm nớp bất an, theo sát vị tiểu thái giám đó. Đến cung, Điền Thất Thịnh An Hoài dẫn noãn các, hướng về phía Kỷ Hành mà khấu đầu quỳ lạy.
Kỷ Hành liếc nàng một cái, song chẳng lấy một phản ứng nào.
Căn phòng chìm trong tĩnh lặng. Thánh thượng cất lời, Điền Thất đành thành thật quỳ, chẳng dám nửa lời. Sống trong Tử Cấm thành thái giám bảy năm, nàng vốn là một kẻ thấu hiểu quy củ, hiện tại quỳ lâu vẫn thể giữ lưng thẳng tắp, hề xê dịch, thì càng chẳng sợ đầu gối sẽ đau nhức.
Kỷ Hành đang quyển sách dở dang chỗ gay cấn, chẳng dừng , bởi cũng chẳng đoái hoài tới Điền Thất.
Điền Thất đảo mắt quanh một lượt, noãn các rộng lớn như thế mà thấy bóng . Thịnh An Hoài thì chờ bên ngoài. Long sàng rộng lớn, màn trướng vàng óng vén cao, thấp thoáng phía là hoa văn hình rồng cùng màu sắc rực rỡ. Điền Thất thực sự đỗi tò mò, màu sắc chói chang đến thế, buổi tối Thánh thượng vẫn thể an giấc ngon lành chăng?
Kỷ Hành nghiêng long sàng, hướng về phía bàn, lấy một gối đầu kê nách, bờ vai tựa mép bàn. Hai chân thản nhiên đặt ngang long sàng, giày cũng chẳng cởi , mũi giày vặn chạm tới mép long sàng.
Theo góc của Điền Thất, vặn nghiêng mặt nàng. Y phục mềm mại ôm sát lấy thể , phác họa rõ ràng những đường nét mạnh mẽ. Phần eo còn thấp thoáng độ lõm tự nhiên, eo treo một khối ngọc bội đang rủ xuống, từng dải tua rua vàng rực rũ xuống long sàng. Đôi chân vắt chéo, duỗi thẳng ngoài, trông thon dài, thẳng tắp.
Trong đầu Điền Thất lập tức thoáng hiện lên một câu thành ngữ.
Ngọc thể ngang dọc.
Khụ khụ khụ... Loại suy nghĩ xa khinh nhờn thánh thể như khiến Điền Thất khỏi rợn . Tựa hồ như thấu tâm tư của kẻ khác, Kỷ Hành chợt khẽ nâng mí mắt, thẳng về phía Điền Thất.
Mặt Điền Thất đỏ bừng như gấc, cuống quýt hạ đầu.
Kỷ Hành tiếp tục sách của . Căn phòng yên tĩnh giờ chỉ còn độc âm thanh lật sách khẽ khàng.
Trong noãn các ấm áp dễ chịu, an tĩnh lạ thường, chẳng lấy một cơn gió lạnh nào thể lùa . Điền Thất lúc đầu còn giữ chút tỉnh táo, nhưng càng quỳ lâu, đầu óc nàng càng trở nên nặng trĩu.
Theo thói quen sinh hoạt hằng ngày của nàng, thời điểm , nàng hẳn chìm giấc ngủ say như chết. Trải qua một đêm thức trắng, cơ thể nàng phờ phạc, đầu óc mơ hồ, ý chí tự chủ cũng theo đó mà giảm sút.
Bởi , khi Kỷ Hành đang lật giở trang sách, thì bất chợt phát hiện trong phòng vọng lên một tiếng ngáy khe khẽ.
Hắn khẽ giật , đặt sách xuống, đảo mắt quanh, cuối cùng ánh mắt dừng cái đầu đang rũ xuống của một ảnh.
Cứ thế mà ngủ ? Lại còn ngáy nữa chứ?
Kỷ Hành quả thực tài nào tin nổi, dậy khỏi chỗ , bước tới mặt Điền Thất, khom xuống nàng. Người mặt khép chặt đôi mắt, thở đều đều, đôi má còn ửng lên sắc hồng nhàn nhạt, tựa hồ đang say giấc nồng. Đôi mày thanh tú nhíu , tựa hồ giấc ngủ chẳng mấy thoải mái.
— quỳ ngủ, khả năng quả thực hiếm thấy, nhưng thể thoải mái cho ?
Kỷ Hành cẩn thận tỉ mỉ ngắm dung nhan của nàng. Khuôn mặt trái xoan, làn da trắng nõn, ẩn hiện sắc hồng tươi tắn. Vầng trán thanh tú, đôi mày ngài mảnh mai thon dài, hàng mi cong vút, rậm rạp toát lên vẻ hoạt bát khôn tả. Cánh mũi nhỏ nhắn mềm mại, đôi môi đỏ mọng chúm chím, dáng môi tinh xảo đến lạ. Dường như cần son phấn, mà cho dù phấn son thì cũng khó lòng tạo tác vẻ thanh thoát như .
Dung nhan , thể tuyệt mỹ đến , xuất hiện gương mặt của một gã thái giám?
Kỷ Hành khẽ lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối. Hắn vươn tay khẽ gẩy hàng mi dài của nàng, nàng chớp chớp mắt song vẫn chẳng tỉnh giấc.
Quả thực là quá đỗi mệt mỏi. Nàng cúi thấp đầu, cổ ngọc cong cong, cằm tựa nặng, bởi mới phát tiếng ngáy nho nhỏ.
Thân hình thanh tú, ngay cả tiếng ngáy cũng nhỏ nhẹ, du dương, tựa như tiếng kêu lười biếng của chú mèo con ngủ mái hiên.
Kỷ Hành thẳng dậy, nhớ lời bẩm báo mật của kẻ , khỏi khẽ lắc đầu. Vì Tống Chiêu nghi sinh non một cách kỳ lạ đến thế, cái c.h.ế.t cũng chất chứa nhiều điều bí ẩn, ngay cả các phi tần chủ sự hậu cung cũng tra manh mối. Hắn đành đích nhúng tay điều tra. Ban đầu, Kỷ Hành vốn hề nghi ngờ Điền Thất, nhưng hôm nay mật báo rằng tên thái giám qua thiết với các thái giám ở cung khác. Thêm đó, dấu hiệu sinh non của Tống Chiêu nghi bắt đầu xuất hiện khi Điền Thất điều đến. Bởi , Kỷ Hành mới triệu tới đây để dò hỏi vài điều.
Nào ngờ, dám quỳ ở đây ngủ say như chết.
Từ xưa đến nay, từng thấy tên nô tài nào to gan lớn mật đến , song xét từ một khía cạnh khác, điều chứng minh một vấn đề: trong lòng tên hề chứa chấp ý đồ đen tối. Nếu như thực sự liên can tới cái c.h.ế.t của Tống Chiêu nghi, thì cho dù ngụy trang khéo léo đến mấy, cũng thể ở mặt quân vương mà ngủ say như c.h.ế.t thế .
Bởi , Kỷ Hành đợi dò hỏi thêm, liền tin tưởng Điền Thất. Hắn khẽ đá đầu gối Điền Thất: “Dậy .”
Điền Thất chép chép miệng, chìm giấc ngủ.
Kỷ Hành đành túm lấy vạt áo lưng nàng, xách bổng lên. Điền Thất mơ màng mở mắt, đập nhãn cầu chính là khuôn mặt phóng đại của ai đó. Nàng tức thì kinh hãi, tóc gáy như dựng cả lên, trừng lớn đôi mắt .
Chứng kiến đôi mắt tên từ hai hạt táo bỗng hóa thành hai quả hạnh tròn xoe, Kỷ Hành khỏi bật . Tâm tình nên cũng truy cứu tội thất nghi của nàng. Hắn buông nàng , phất tay : “Ngươi thể trở về.”
Điền Thất nào giấc ngủ của đổi lấy sự tín nhiệm nào. Đầu óc nàng chỉ thấy một mớ bòng bong, nào Hoàng thượng đang bày vở tuồng gì. Trong lòng dấy lên chút sợ hãi, tựa hồ nàng gây chuyện ngu ngốc nào đó chăng?
Thôi thì, bất luận thế nào, nàng cũng bảo tính mạng. Điền Thất cảm thấy mặc dù Hoàng thượng đôi khi chút cổ quái, nhưng tấm lòng quả thực bao la, độ lượng vô cùng.
Trong cuộc sống , nàng dùng bút gạch , gạch vô cái suy nghĩ cùng .