Nhật Ký Thăng Chức Của Điền Thất - Chương 54
Cập nhật lúc: 2025-09-26 07:25:57
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Từ khi xác định Hoàng thượng là một tên biến thái chuyên đùa giỡn thái giám, Điền Thất ưu sầu lo lắng, còn nảy sinh một suy nghĩ quái lạ: Hoàng thượng thực sự chỉ với một nàng thôi ? Hay là còn ít cũng, ờ, những việc tương tự như nàng, chỉ là lẫn mà thôi?
Phàm khi lâm cảnh hiểm nguy, kẻ phàm nào ai mong cô độc. Càng nhiều đồng cảnh ngộ, lòng nàng càng thêm an .
Tâm cảnh Điền Thất lúc chính là như . Suy tính , nàng quyết định tìm thỉnh giáo đôi lời. Đương nhiên, thể hỏi quá đường đột, e lỡ vô ý để lộ bí mật của Hoàng thượng, sẽ lập tức sát hại diệt khẩu.
Kẻ nàng tìm, hẳn là thấu rõ lời ăn tiếng , hành vi thường nhật của Hoàng thượng như chỉ tay trong lòng bàn tay. Người , trừ Thịnh An Hoài , còn ai dám nhận?
Nhân lúc Hoàng thượng chợp mắt ban trưa, Thịnh An Hoài ngoài hiên Càn Thanh cung đón gió mát. Tay trái nắm chiếc quạt hương bồ, tay cầm ấm tử sa đựng đầy nguội. Hắn khẽ khàng phe phẩy quạt, thỉnh thoảng nhấp một ngụm , trông quả thực vô cùng ung dung tự tại.
Điền Thất liền sán gần, thần sắc bí ẩn liếc đôi bên, mới hạ thấp giọng với Thịnh An Hoài: “Thịnh gia gia, hôm nay kẻ khác điều càn rỡ về Ngài!”
“Ô? Chúng điều càn rỡ gì?” Thịnh An Hoài cất lời hỏi, khoan thai nhấp một ngụm . Hắn đôi chút hiếu kỳ, bởi từng tùy tiện đắc tội kẻ nào. Vả , nào kẻ to gan lớn mật đến , dám chứ?
“Bọn họ , Ngài từng chạm qua tiểu của Hoàng thượng!”
“Phì—” Ngụm Thịnh An Hoài đưa miệng, phun sót giọt nào. Nước b.ắ.n tung tóe giữa trung, ánh mặt trời khúc xạ thành một tầng hồng quang nhàn nhạt. Hắn bình tĩnh lau khóe miệng, đoạn sang Điền Thất, ánh mắt u ám, chẳng thốt một lời.
Điền Thất vội vã phân trần: “Chẳng , là bọn họ xì xào. Ta chỉ tình cờ đôi lời, thật tình, cũng chẳng hề tin , ha ha…”
Thịnh An Hoài chút giận dữ, phảng phất kẻ chính trong chuyện càn rỡ căn bản chẳng . Hắn hỏi: “Ngươi tiểu , chẳng chỉ Ninh vương, mà là một tiểu khác, đúng ?”
Điền Thất gật đầu, mặt cách nào kiềm chế, đỏ bừng như gấc.
“Về chuyện đó ư, từng chạm qua .” Thịnh An Hoài , đoạn bình thản nhấp .
“…” Điền Thất ngỡ ngàng , dám tin tai .
Thịnh An Hoài hỏi ngược : “Vậy ngươi cũng chạm qua ?”
“Không … Ta hề…” Đầu Điền Thất lắc nguầy nguậy như trống bỏi.
“Kỳ thực, chuyện chẳng gì đáng ngại.” Thịnh An Hoài giải thích, trong ngữ khí mang theo một tia trấn an: “Khi hứng thú của Hoàng thượng nổi lên, lười triệu phi tử, bèn bảo bọn giúp một tay. Làm phận nô tài, cần tùy thời tùy chỗ lo lắng chia sẻ nỗi ưu tư cho chủ tử, ngươi lẽ ?” Hắn nhẹ như làn gió thoảng, lén lút quan sát thần sắc nàng, thầm nhủ trong lòng: “Thánh thượng ơi, nô tài vì chuyện riêng của Ngài mà ngay cả thể diện cũng chẳng cần đến nữa .”
Điền Thất đỏ mặt khẽ gật.
Thịnh An Hoài thêm lời rằng: “Thật chẳng chỉ mỗi , ít cũng từng , ví như…” đoạn, liền liệt kê mấy cái tên. “Chuyện tự hiểu trong lòng là đủ, ngươi chớ buột miệng , bằng , cũng chẳng giúp ngươi .”
“Ngài cứ yên tâm, sẽ .” Trong đầu Điền Thất hiện mấy cái tên kẻ bất hạnh, thể nào tìm điểm tương đồng giữa bọn họ. Nàng thầm nghĩ, khẩu vị của Thánh thượng quả thật phong phú, phẩm vị cũng thật đặc biệt.
Thấy lời lúc đủ, Thịnh An Hoài lời cuối cùng: “Nếu như Hoàng thượng bảo ngươi việc gì đó, ngươi cứ thành thật mà theo, chẳng cần nghĩ ngợi nhiều. Rõ ?”
Điền Thất gật đầu liên tục.
Dạy dỗ thành công, Thịnh An Hoài lòng ý.
Điền Thất vẫn còn một điều thắc mắc: “Vậy Hoàng thượng… Người tháo bỏ xiêm y của Ngài ?”
Cho dù Thịnh An Hoài định tiếp tục trơ trẽn nữa, cũng cách nào gật đầu mà nhận bừa chuyện . Thế là mặt lão đỏ bừng: “Như thế thì quả thật .”
Điền Thất hài lòng rời . Nàng tưởng tượng thế gian ít cùng tao ngộ như nàng, lòng nàng liền chẳng còn lo lắng đến .
mà, nàng là phận nữ nhi, sờ mó vật nam nhi, tuyệt chẳng việc một khuê nữ nhà lành nên . Song, nghĩ nghĩ , nào nữ tử của gia đình danh giá nào cung thái giám chứ? Nàng kỳ thực sớm chẳng còn chút liên quan nào đến mấy chữ “con gái nhà lành” …
Vả , lời Thịnh An Hoài cũng phần chí lý. Nàng lựa chọn thái giám, hầu hạ chủ tử vốn là bổn phận của kẻ tớ.
Nhất thời, các loại ưu tư trong lòng nàng tựa hồ đèn kéo quân xoay vần ngớt. Nàng nghĩ loại chuyện đến nỗi đầu nứt , bèn dứt khoát quẳng chúng đầu, rời cung, bước đến tiệm Bảo Hòa.
Vừa đặt chân đến tiệm Bảo Hòa, thấy Phương Tuấn, Điền Thất liền nghĩ đến lai lịch món đồ gia truyền của gia tộc . Thế là nàng kéo Phương Tuấn sang một bên, hỏi: “Ngươi Trần Vô Dung ?”
Phương Tuấn đến cái tên , theo bản năng gật gù. Ngay đó, cảm thấy khí quanh Điền Thất đột nhiên trở nên lạnh lẽo. Phương Tuấn bán tín bán nghi nàng, dù vị công công đang cố sức giữ vẻ trấn tĩnh, song vẫn thấy tiếng răng nghiến ken két.
Phương Tuấn vội vàng lắc đầu nguầy nguậy: “Ta .”
“Vậy vì ngươi gật đầu chứ?” Điền Thất chẳng tin lời .
“Ta chỉ cảm thấy cái tên thật êm tai.”
Chỉ kẻ ngu ngốc hơn , mới tin tưởng cái lý do ngu xuẩn đến thế. Điền Thất chẳng tin, giận dữ trừng mắt Phương Tuấn: “Ngươi còn chịu thật ?”
Phương Tuấn đành đáp: “Ta chỉ cảm thấy cái tên quen tai, quả thực là . Có lẽ từng quen , nhưng giờ đây chẳng tài nào nhớ .”
Điền Thất lạnh lẽo : “Đừng cho rằng mất trí nhớ là cái cớ biện bạch vạn năng. Nếu ngươi để ngươi gây chuyện bất chính nào, tuyệt đối dung tha.”
Phương Tuấn hiểu, tiểu thái giám vốn ôn hòa dễ gần bỗng chốc lạnh lùng tựa băng sương đến thế. Hắn gãi gáy, cẩn thận nghĩ ngợi về cái tên một chốc, kết quả, thế là chỉ ngơ ngẩn gật đầu.
Bên , tâm tình Điền Thất càng thêm phiền muộn, chẳng màng đến ai, nàng tự ẩn trong phòng khách nhấp . Nghỉ ngơi một lát, bên ngoài tiểu thái giám đến bẩm báo, Đường công tử cầu kiến. Điền Thất ung dung bước đến, ngoài liền thấy hóa là Đường Thiên Viễn: “Khách quý hiếm thấy, hạ cố tới đây ?” Điền Thất , mời Đường Thiên Viễn phòng khách, sai dâng .
“Chỉ là tiện đường ghé thăm một chút.” Kỳ thực, Đường Thiên Viễn là phóng khoáng, khi quen Điền Thất, cũng chẳng câu nệ mấy lễ nghi phiền phức. Mấy ngày bốn lâu hội ngộ, Đường Thiên Viễn hỏi Kỷ Chinh, Kỷ Chinh năng cứ ấp a ấp úng. Đường Thiên Viễn vốn là tinh tường, thấy liền hẳn giữa hai họ điều khúc mắc, sợ tâm tình Điền Thất vui, liền ghé qua đây để xem thử.
Đương nhiên, hai chỉ là đàm đạo vài câu, chẳng hề nhắc tới Kỷ Chinh lấy một lời.
Điền Thất thấy Đường Thiên Viễn, liền nghĩ đến Đường Nhược Linh; nghĩ đến Đường Nhược Linh, liền nghĩ đến Tôn Tòng Thụy; nghĩ đến Tôn Tòng Thụy, nàng liền nghĩ đến một chuyện: “Ta Tôn Tòng Thụy gần đây Hoàng thượng coi trọng, Hoàng thượng còn đích ban lời khen ngợi .” Điền Thất khẩy .
Đường Thiên Viễn thấy Điền Thất vui, ngỡ là vì Kỷ Chinh, chẳng qua Điền Thất nhắc tới chuyện , cũng khiến cảm thấy bức bối — phụ gần đây Tôn Tòng Thụy lấn lướt. Thật dễ dàng khi con gây vạ mấy phen, ngờ gần đây lão già dâng lên Hoàng thượng một bản tấu chương, thẳng thừng phê phán ngài một trận, mà trái còn Hoàng thượng khen ngợi.
Đường Thiên Viễn : “Có lẽ chỉ may mắn nhất thời mà thôi, dám chỉ trích Hoàng thượng, mà ngài giận.”
Điền Thất : “Ta thật, mong đừng để bụng. Nếu bàn về tài trị quốc an bang, trong Nội các, lệnh tôn là nhất, nhưng nếu đến việc lật lẽ thánh ý mà thuận miệng bợ đỡ , Đường đại nhân cưỡi ngựa cũng khó lòng theo kịp lão tặc Tôn Tòng Thụy .”
Tuy rằng lời mấy lọt tai, nhưng cực kỳ thấu đáo, Đường Thiên Viễn : “Vậy hãy tiếp xem .”
“Tấu chương mà dâng lên ngẫu nhiên cũng , chẳng qua là Nội Vụ phủ mua sắm chi tiêu quá nhiều bạc trắng, thẳng thừng chỉ trích Hoàng thượng phung phí quá độ. Thực chất ngụ ý của là, việc mua đồ nhập kho vốn do thái giám phụ trách, theo lệ thường, vật phẩm chọn mua đều dựa theo phép tắc thời Tiên đế. Huynh xem, Tôn Tòng Thụy như , rốt cuộc là đang chĩa mũi nhọn ai?”
Đường Thiên Viễn chợt giật , đáp: “Chung quy vẫn thực sự chỉ trích Hoàng thượng. Quả nhiên nghĩ tới điều .”
Điền Thất gật đầu: “Huynh nghĩ tới là bởi vì khi thần tử phụng dưỡng quân vương, luôn cẩn trọng giữ , dám chút nào ngỗ ngược. Phương pháp của Tôn Tòng Thụy ngược , thực chất là dâng lên Hoàng thượng một bậc thang để ngài thể thuận lý hành sự. Mấy năm nay Hoàng thượng sửa đổi nhiều quy củ do Tiên đế định đoạt, tuy rằng về cơ bản là nhưng cũng lúc sẽ dẫn đến một vài chuyện khiến ngôn quan ngấm ngầm phê bình, bảo ngài bất hiếu. Hoàng thượng chán ghét loại phong khí xa hoa lãng phí , Tôn Tòng Thụy liền lấy chuyện nhập kho của Nội Vụ phủ mà , thì chẳng khác nào ngài đang trừng trị kẻ gian, khéo dâng đao tận tay. Một vị đại thần hiểu lòng ngài như , Hoàng thượng há thể trọng dụng?”
Điền Thất một tràng lời lẽ đó, thấy Đường Thiên Viễn đang nàng, nàng bèn ngạc nhiên hỏi: “Chẳng lẽ sai điều gì?”
Đường Thiên Viễn : “Không, quá . Điền hiền , ít khi bội phục khác, là một trong ít đó.”
Điền Thất vội vàng xua tay: “Chẳng dám nhận, chẳng dám nhận, chỉ là khéo vài chuyện cơ mật mà thôi. Ta với , Tôn Tòng Thụy Hoàng thượng thích thái giám, cho nên bề ngoài luôn giả vờ thanh cao, vẻ đội trời chung với thái giám, kỳ thực là kẻ lừa dối đời thâm hiểm nhất, cũng chẳng từng bợ đỡ chân thái giám, thật đáng khinh tởm vô cùng.”
Đường Thiên Viễn chút ngạc nhiên: “Tôn Tòng Thụy tư thông cùng thái giám? Ta từng chuyện .”
Điền Thất lạnh: “Huynh thể trở về hỏi lệnh tôn, năm xưa khi Trần Vô Dung và Quý phi nương nương liên thủ mưa gió. Vì Tôn Tòng Thụy vẫn thể vững như Thái Sơn, lẽ nào chỉ vì cái gọi là danh tiếng thanh liêm kiêu ngạo quá mức nên ai dám đụng đến ư? Chỉ là lừa bịp mấy kẻ ngu dốt mà thôi. Hắn dùng sự tín nhiệm của khác để quy phục trướng Trần Vô Dung, mới đổi lấy chiếc mũ quan vững chãi . Năm đó, Trịnh Thủ phụ tuy dám đắc tội Trần Vô Dung nhưng cũng âm thầm cứu giúp ít . So với Tôn Tòng Thụy, ông còn mạnh hơn gấp trăm .”
Đường Thiên Viễn thấy Điền Thất càng càng thêm tức giận, liền vội khuyên nhủ: “Hiền bớt giận một chút, những chuyện đều qua nhiều năm , chớ vì chúng mà tức giận… Chẳng lẽ hiền Tôn Tòng Thụy hãm hại?”
Điền Thất lắc đầu thở dài, đáp lời, cúi đầu nhấp một ngụm : “Ta tiết lộ những chuyện cơ mật cho , nhất đừng truyền ngoài cho khác .”
Đường Thiên Viễn gật đầu: “Điều đó là lẽ dĩ nhiên.”
Điền Thất : “Nói lý, là vãn bối, nên mạo phạm bày tỏ ý kiến với Đường đại nhân. Chẳng qua một lời, nếu Đường đại nhân , thể giúp ích phần nào.”
“Hiền cứ đừng ngại.”
Điền Thất : “Hoàng thượng là tôn , hữu , thương con[1], ngài hiểu ý chăng?”
[1]Tôn , Thái hậu; hữu , Ninh vương, thương con, Hoàng trưởng tử.
(hữu : ăn ở với em đạo gọi là hữu, câu “ hữu cung”.)
Lời qua tưởng chừng thừa thãi, kỳ thực ẩn chứa huyền cơ khôn lường.
Đường Thiên Viễn tất nhiên lĩnh hội, khẽ mỉm đáp . Hai tán gẫu vài chuyện khác, phong tục nhân tình nơi nơi, món ngon vật lạ bốn phương, tâm tình của Điền Thất rốt cuộc cũng vơi bớt ưu phiền, đôi mày nhíu chặt cũng dần giãn .
Đường Thiên Viễn trở về nhà, đem lời Điền Thất gần xa sót một lời nào mà kể cho phụ là Đường Nhược Linh . Đường Nhược Linh xong bừng tỉnh đại ngộ, liên tục ba tiếng: “Cực diệu”.
Kỳ thật tâm kế của Điền Thất thể so với những kẻ lão luyện nơi triều đình . Điều nàng dựa chính là sự thấu hiểu Hoàng thượng, cho nên thể theo góc độ gần với sự thật nhất để luận bàn sự tình. Thời gian Đường Nhược Linh nhập Các so với hai Trịnh, Tôn muộn hơn nhiều, nên cơ hội tiếp xúc trực tiếp cùng Hoàng thượng tất nhiên là nhiều, sự hiểu về Hoàng thượng quả thực kém xa hai .
Lúc Đường Nhược Linh hỏi con : “Người bằng hữu tên là Điền Văn Hào của con, rốt cuộc lai lịch thế nào? Làm thấu tỏ thánh ý đến mức độ ?”
Đường Thiên Viễn đáp: “Hắn là Cô Tô, hành tung thần bí, cùng Ninh vương gia giao tình. Về phần hiểu rõ Hoàng gia, phần nhiều lẽ từ Ninh vương gia mà ?”
Đường Nhược Linh lắc đầu: “Ta thấy . Trong nhà gì? Phụ tổ từng triều quan chăng?”
“Việc chẳng , chỉ ở trong nhà xếp thứ bảy, thiết nghĩ hẳn là con cháu vọng tộc.”
Đường Nhược Linh cả kinh: “Điền… Thất?”
“Vâng.”
“Điền Thất!” Hắn hết sức kích động.
Đường Thiên Viễn giật nảy : “Sao , chuyện gì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhat-ky-thang-chuc-cua-dien-that/chuong-54.html.]
“Thì là thế.” Đường Nhược Linh giải thích cho Đường Thiên Viễn.
Đường Thiên Viễn Điền Thất là thái giám, thoạt đầu chẳng dám tin: “Khí độ cử chỉ của Điền hiền , chẳng hề giống thái giám chút nào.”
“Vậy hẳn là khi tiến cung cũng là con em thế gia, con hận Tôn Tòng Thụy . Chắc hẳn là bởi vì Tôn Tòng Thụy, mới khiến cửa nát nhà tan, cung thái giám. Nếu cùng đường bí lối, quyết đến mức như , chỉ là là của nhà nào.” Đường Nhược Linh , nhớ những Tôn Tòng Thụy hoặc là Trần Vô Dung hại, cũng họ Điền. Kỳ thật khi đó Đường Nhược Linh sống tại kinh thành, đối với tình hình lúc đó hiểu nhiều, nghĩ mãi nên cũng đành bỏ qua .
Tóm hai cha con lúc tỏ tường, Điền Thất với Đường Thiên Viễn những lời , rõ ràng là cố ý bày , giúp Đường Nhược Linh đối phó Tôn Tòng Thụy. Hắn sợ cha con Đường thị tin tưởng , còn cố ý để lộ chút gốc gác của .
Cả hai đều là những kẻ thông tuệ, một đồng minh như thế, Đường Nhược Linh tất nhiên sẽ bỏ lỡ.
Đường Thiên Viễn vốn dĩ ưa thái giám nhưng hề ghét bỏ Điền Thất, nghĩ đến một phong hoa vô song như tao ngộ bi thảm đến nhường , khỏi bóp cổ tay thở dài. Thế là cũng quyết định chủ ý, ở mặt Điền Thất vạch trần khuyết điểm của y.
Điền Thất trở về Càn Thanh cung thì tâm trạng sa sút, nhớ đến vị quân vương quái đản mà đùa cợt bao thái giám như . Nàng cảm thấy ghê tởm, luôn cảm giác nếu cứ tiếp tục thế , sớm muộn gì nàng cũng thể chịu đựng nổi, đến lúc đó chỉ còn cách bỏ trốn.
Thế là Điền Thất quyết định tiên kiểm kê gia sản của , để chuẩn cho việc bỏ trốn bất cứ lúc nào.
Bò xuống gầm giường, tìm đến cái hốc, sờ soạng… Tiền bạc cả ?!
Trong lòng Điền Thất trầm xuống, cẩn thận tìm kiếm, quả thực chẳng thấy , trống rỗng cả!
Càn Thanh cung mà cũng dám kẻ cả gan trộm cắp ư?!
Thật khó lòng tin , Điền Thất bò ngoài xuống giường, lo lắng đến mức cắn ngón tay. Nàng nhớ rằng nàng xem qua, kim ngân phiếu bạc của nàng vẫn còn đặt bên trong, hôm nay . Khả năng kẻ trộm đột nhập Càn Thanh cung hề lớn, nếu thực bản lĩnh phi thường đến , cũng sẽ thẳng thừng tìm đến những bảo vật vô giá, chứ ai mạo hiểm tính mạng chỉ để trộm cắp gia tài giấu gầm giường của một tên thái giám tầm thường.
Cho nên, khả năng lớn nhất hẳn là kẻ cùng phòng lấy trộm.
Điền Thất dám hành động thiếu chín chắn, mà là đến tìm Thịnh An Hoài, tâu trình.
Ai ngờ Thịnh An Hoài cũng rõ ngọn ngành, ho khan một tiếng: “Chuyện , ngươi cứ báo với Hoàng thượng .”
Điền Thất hiểu, đây là loại quy củ gì , Hoàng thượng bận trăm công nghìn việc, nào thì giờ bận tâm chuyện nhỏ nhặt ?
“Đã bảo ngươi thì cứ , thì chớ hòng tìm tiền bạc của .”
Điền Thất đành tìm Hoàng thượng, tuy trong lòng vẫn còn hoài nghi tỏ tường như cũ. Chẳng qua khi thấy Hoàng thượng nàng liền hiểu rõ, bởi lẽ —-
“Trẫm sợ ngươi tiêu xài hoang phí, cho nên giúp ngươi cất giữ tiền bạc.”
“…” Thân là một vị Hoàng đế, mà nhúng tay việc lấy cắp tiền của thái giám, còn năng đạo mạo đến . Đã từng gặp kẻ vô liêm sỉ, nhưng từng thấy kẻ nào vô liêm sỉ đến mức . Điền Thất thật chỉ lao đến cắn một cái cho hả .
“Hoàng thượng, giờ nô tài tiêu xài hoang phí.” Nàng cố gắng biện minh.
Kỷ Hành tiến đến mặt Điền Thất, chăm chú nàng: “Vì ngươi cứ mãi tránh mặt trẫm?”
“Nô tài a...” Điền Thất lí nhí đáp lời.
Kỷ Hành cúi đầu, khẽ hôn nàng, chỉ nhẹ nhàng cắn một cái lập tức tách . Hắn đỡ lấy bờ vai nàng, trán hai kề sát . Kỷ Hành chăm chú đôi mắt Điền Thất, giọng trầm thấp hỏi: “Ngươi đang sợ điều gì?”
Gương mặt vô cùng tiền đồ của Điền Thất ửng hồng. Nàng khẽ khép mắt, dám thẳng : “Nô tài... chẳng sợ điều gì cả.” Kỳ thật là sợ ngài...
“Thế nhưng trẫm sợ.” Kỷ Hành ôm Điền Thất lòng, khẽ siết chặt: “Sợ ngươi sẽ chạy trốn.” Bởi nên trẫm mới tịch thu tiền bạc của ngươi. Ai bảo tiền bạc trong mắt ngươi còn trọng hơn cả sinh mệnh?
Điền Thất vô cùng hoài nghi rằng Hoàng đế vốn biến thái, còn lắm mưu sâu kế như Gia Cát Lượng. Vì nàng nảy sinh ý nghĩ , tay ? Nàng để mặc ôm, dám phản kháng chút nào: “Hoàng thượng, nô tài sẽ chạy lung tung, ngài trả tiền cho nô tài .”
“Ngươi gì, trẫm sẽ mua cho ngươi.” Kỷ Hành khẽ đáp.
“Nô tài chỉ tiền của .”
“Không .” Hắn dứt khoát từ chối.
“...”
Điền Thất nước mắt. Gặp loại chủ tử , nàng quả là xui xẻo tám đời.
Kỷ Hành khẽ cọ cằm cổ Điền Thất, bất chợt gọi tên nàng: “Điền Thất.”
“Nô tài ở đây.”
“Ngươi luôn miệng thích trẫm, rốt cuộc là thích đến mức độ nào?”
“Hoàng thượng, chi bằng ngài trả tiền cho nô tài, nô tài sẽ bẩm rõ ngọn ngành?”
“Thôi, trẫm .” Hắn khẽ thở dài, e rằng khi xong, trẫm sẽ chỉ thêm thất vọng mà thôi.
“Vậy... nô tài thể cáo lui ?”
“Hôn trẫm một cái.”
Sau khi trải qua chuyện nặng khẩu vị , Điền Thất loại chuyện nhỏ nhặt dường như còn chút áp lực nào. Nàng kiễng chân, nhẹ nhàng mổ một cái lên môi Kỷ Hành, chờ Kỷ Hành mở miệng, liền vội vàng chạy mất.
Kỷ Hành giơ ngón tay khẽ ấn lên môi , dường như đang trầm tư. Từ khi chuyện phát sinh giữa hai , Điền Thất cứ luôn trốn tránh . Hắn thấy rõ, sự né tránh chẳng vì thẹn thùng, mà là bởi e ngại. Kỷ Hành lắc đầu khổ. Tính tình của mặt Điền Thất đủ lắm , mà tiểu biến thái rốt cuộc sợ điều gì ở ?
Hơn nữa, quan hệ của hai mật tới nhường ...
Có chút chuyện, một khi hưởng qua, thì chẳng là thỏa mãn, mà ngược càng thêm khát khao. Từ hôm , trong lòng Kỷ Hành tựa hồ mở một cái miệng vực sâu, cũng chẳng thể lấp đầy. Hắn thể thỏa mãn chỉ với những nụ hôn, vuốt ve thứ hoan hảo chốn khuê phòng giữa hai . Hắn , Điền Thất nghiêm túc , nghiêm túc thốt lên một câu yêu thích , chứ cái kiểu lừa gạt bằng tiếng ha hả .
Kỷ Hành cảm thấy yêu cầu của cũng chẳng quá đáng chút nào, thế nhưng Điền Thất càng lúc càng sợ ...
Hắn một cảm giác uể oải, chẳng còn thiết tha phấn đấu. Loại cảm giác , ngay cả khi trải qua trận mưa m.á.u sinh tử , cũng từng , nhưng hiện tại đối mặt với một như , cảm thấy vô phương.
Nhớ đến dường như dọa cho tiểu biến thái sợ hãi, hoặc là khiến nàng tức giận, Kỷ Hành chút chán nản, đuổi theo nàng ngoài ngắm .
Điền Thất chạy thật là nhanh. Kỷ Hành tìm lâu mới tìm thấy nàng. Lúc bên ngoài tối nhá nhem, vầng thái dương đường chân trời nuốt chửng, chút ánh nắng chiều còn sót cũng nhạt nhòa, tựa như son tàn phấn nhạt mặt mỹ nhân một đêm. Toàn bộ Tử Cấm thành đắm chìm trong cảnh hoàng hôn mênh mông, tựa một đầu cự thú nặng nề chìm giấc ngủ.
Kỷ Hành thấy bóng lưng của Điền Thất, định bước nhanh tiến lên, thế nhưng phát hiện, theo gót Điền Thất chẳng riêng .
Điền Thất vẫn phát giác phía , nàng bước thầm oán trách Kỷ Hành trong lòng. Chơi đùa bỡn cợt thái giám là vấn đề tác phong sinh hoạt, nhưng ăn trộm chính là vấn đề nhân phẩm. Hoàng đế quả thực từ trong ngoài đều thối nát. Nếu như nàng là ngôn quan, nhất định một bản tấu chương vạn lời, mắng Hoàng đế đến mức thể còn chỗ nào lành lặn.
Đang trong đầu tưởng tượng dáng vẻ bực tức của Hoàng thượng khi mắng, thì bất thình lình Điền Thất khác va . Nàng nghĩ chắn đường ai đó, liền né sang một bên, chẳng ngờ một sánh vai bước đến, với Điền Thất: “Ô, Điền công công, là ngươi ? Thật ngại quá, trời tối quá, thấy rõ đường, đụng ngươi chứ?”
Điền Thất , chính là Trúc Thúy ở Yêu Nguyệt cung. Dáng vẻ của Trúc Thúy chẳng hề mảnh mai như cái tên của nàng , mà ngược , hình lồi lõm rõ ràng, tựa hồ một củ cải dị dạng. Bộ n.g.ự.c nàng vì quá lớn, nên mỗi khi bước rung rinh ngừng, Điền Thất thấy cũng cảm thấy mệt mỏi nàng .
Từ tố giác Khang Phi với Hoàng thượng, Điền Thất lui tới quá nhiều với của Yêu Nguyệt cung. Bởi , Trúc Thúy thiện đáp lời, nàng chỉ nhàn nhạt khách sáo đôi câu, chậm dần bước chân, để Trúc Thúy .
Thế nhưng, bước chân của Trúc Thúy cũng chậm dần, cùng nàng tán gẫu.
Điền Thất nào , hôm nay Trúc Thúy phụng mệnh mà đến. Khang Phi cùng Điền Thất kết giao, một kế thành, liền sinh kế khác. Nếu tiền bạc chẳng thể lung lạc, thì đành dùng mỹ sắc. Cũng thật khéo cho thị khi nghĩ diệu kế , đem mỹ nhân kế dùng với một tên thái giám. Chuyện xét cũng thể châm chước, bởi vị sư phụ bảo bối của Điền Thất vốn là kẻ háo sắc tiếng, Điền công công chịu sự dạy dỗ của vị sư phụ suốt bảy năm trời, ắt hẳn cũng nhiễm chút phong thái. Khẩu vị của đám thái giám vẫn luôn nặng nề, ưa thích thể đầy đặn, càng chạm những nơi đẫy đà càng thêm sảng khoái. Trúc Thúy chính là nữ nhân trong mộng của bọn chúng. Thị vốn một nhân tình, nhưng qua đời năm . Giờ đây, Khang Phi phái thị đến câu dẫn Điền công công. Thực tình, Trúc Thúy cũng tính toán riêng của : tiên, Điền công công là tâm phúc ngự tiền, qua với y chỉ lợi chứ hại; thứ nữa, khắp cả Hoàng cung , nào thái giám nào dung mạo tuấn tú bằng Điền công công, một như , thị cảm thấy xứng đôi với .
Bởi , Trúc Thúy vô cùng hứng thú thi hành nhiệm vụ giao. Thị hăm hở tóm gọn Điền công công tay, dù cho thể đạt mục đích cũng chẳng hề gì, bởi trong chốn Hoàng cung , trêu ghẹo thái giám phạm trọng tội.
Điền Thất chẳng mặn mà trò chuyện cùng Trúc Thúy. Nàng cũng thể tiếp nhận những lời lẽ ái trong câu của thị. Ngay cả nam nhân khi bày trò với nàng, nàng cũng chẳng tài nào cảm nhận chút phong vị, thì huống chi là một ả nữ nhân tầm thường như .
Song, Điền Thất càng thêm đáp , Trúc Thúy càng trêu ghẹo. Đột nhiên thị kéo lấy tay Điền Thất: “Điền công công, một điều bí mật trọng đại kể cho ngươi .”
“Ta chẳng .”
“…” Trúc Thúy đành buộc miệng dối: “Khang Phi hãm hại ngươi.” Điều ắt . Thế là Điền Thất Trúc Thúy kéo đến một nơi hẻo lánh, nàng tư thế chăm chú lắng .
Song, Trúc Thúy chẳng hề tiết lộ bí mật nào cho Điền Thất, mà là ưỡn bộ n.g.ự.c đầy đặn, cố ý chà sát cánh tay nàng, duyên hỏi: “Điền công công, ngươi thấy là như thế nào?”
Điền Thất đôi gò bồng đảo dụi hai cái, càng tránh né càng thoát, đành thẳng đôi gò bồng đảo , nhíu mày : “Nơi đó của ngươi quả là quá đồ sộ.”
Thật ghê gớm! Trúc Thúy thấy Điền công công lộ vẻ kinh ngạc, liền cảm thấy ngượng ngùng, giấu mặt duyên.
“Ngươi đường thấy mỏi mệt ?” Điền Thất vô cùng hiếu kỳ về điều . Ngực của nàng so với Trúc Thúy nhỏ hơn ít nhất hai vòng, mà mỗi ngày còn thấy mệt mỏi c.h.ế.t .
“Điền công công…” Trúc Thúy mời mọc y nếm thử tư vị một , nào ngờ bất chợt một tiếng quát chói tai vang lên: “To gan!”
Cả hai giật thót , từ núi giả bước , thấy Hoàng thượng đang ven đường, vội vàng quỳ xuống. Sắc trời càng thêm hôn ám, biểu cảm của Hoàng thượng rõ lắm, song Điền Thất liền đoán chắc sắc mặt hiện tại của nhất định vô cùng hung ác.
“Người !” Kỷ Hành cất tiếng gọi lớn, lập tức thái giám gần đó vội vàng chạy tới cúi chờ lệnh.
“Kéo tên nô tài hạ lưu vô sỉ dâm loạn hậu cung xuống, đánh chết.”
Hạ lưu vô sỉ dâm loạn hậu cung gì đó, Điền Thất mơ hồ chẳng rõ, nhưng "đánh chết" thì nàng tuyệt đối hiểu. Nàng lập tức chút mơ hồ, c.h.ế.t một cách hồ đồ như ?
Vài tên tiểu thái giám vội vàng chạy tới đè hai , Điền Thất còn thấy tiếng tim đập. Song, đúng lúc , dị biến bỗng nổi lên, Kỷ Hành quăng một khối ngọc ấm đang nắm chặt trong tay ngoài, văng trúng một tên thái giám cạnh Điền Thất: “Ai bắt !”
Tên còn cũng liền vội buông Điền Thất , vài tên thái giám khác hợp sức lôi Trúc Thúy nhanh chóng rời . Giờ đây Trúc Thúy hoảng sợ đến ngây dại, ngay cả cầu xin tha thứ cũng quên mất, cứ thế mắt vẫn mở trừng trừng trong ngơ ngác khi lôi .
Điền Thất dẫu tránh một kiếp nạn, song vẫn bủn rủn vô lực.
Kỷ Hành lệnh những khác lui xuống, đoạn bước đến mặt Điền Thất, cúi đầu nàng, giọng nhẹ nhàng, tựa hồ như làn gió thoảng qua cũng thể tan biến: “Khiến ngươi sợ hãi ư?”
Điền Thất: “…” Người nên hỏi dọa cho hồn xiêu phách lạc …