Nửa năm ,  bước lên ngôi cao, hô phong hoán vũ, từ lâu   đổi cách nghĩ.
 
Giờ phút , trong mắt , những chuyện năm xưa  kéo   khỏi tuyệt cảnh, dốc lòng vì  tính kế,   diệt trừ chướng ngại  đường đến ngai vàng…
 
Tất cả, đều  xem là “công lao bảo vệ chủ”, là điều hiển nhiên  đáng nhắc đến.
 
Vậy nên, khi  nhắc  chuyện  từng cầu xin  ở ,  chẳng những  cảm kích, mà còn tỏ vẻ mất kiên nhẫn:
 
“Ngươi rốt cuộc còn   nhớ đến chuyện cũ bao nhiêu  nữa?”
 
“Lẽ nào ngươi cho rằng vì ngươi từng giúp , thì cả đời    dập đầu cảm tạ,  xem ngươi như bảo vật  ?”
 
“Đừng quên, hiện giờ ngươi là phi tần của trẫm, tất cả những gì trẫm cho ngươi đều là ân điển,   nghĩa vụ.”
 
Ta    xong, chỉ cảm thấy trong lồng n.g.ự.c như  gì đó tắc nghẹn,  như trống rỗng.
 
Rất lâu ,  mới lên tiếng:
“Ngươi  đúng.”
 
“Thân là phi tần, đúng là   tư cách nhắc  chuyện cũ.”
 
“ nếu  như ,   thể từ bỏ  phận phi tần .”
 
“Chỉ cần ngươi bằng lòng…”
 
“Trả tự do cho .”
 
Ánh mắt Tạ Tử Giới lạnh lẽo  , hồi lâu  đáp.
 
Một lúc ,  nhàn nhạt , giọng  như nước giếng tháng Chạp:
“Trẫm   sẽ thả ngươi  ?”
 
“Ngươi là của trẫm, cả đời  cũng là của trẫm.”
 
“Trừ phi ngươi chết.”
4
 
Trong những ngày tiếp theo,   còn gặp  Tạ Tử Giới nữa.
 
Ngay cả cung nữ trong cung  cũng  nhịn  mà thở dài:
 
“Rõ ràng lúc  hoàng thượng sủng ái nương nương nhất,  giờ đến mặt cũng chẳng thèm lộ?”
 
“Ôi, trong cung  xưa nay vẫn thế, kẻ  luôn  cúi đầu quỳ gối  quyền thế. Một phi tần từng  sủng ái   lạnh nhạt, chính là mục tiêu dễ  cả cung đình bắt nạt nhất, hoàng thượng lẽ nào  hiểu? Chẳng qua là ngài  quan tâm nữa thôi.”
 
“Chỉ tội cho nương nương, từ  trời rơi xuống đáy vực, trong lòng chắc hẳn đau đớn lắm…”
 
…
5
 
Buổi trưa.
 
Ta đang  nghỉ  giường, cung nữ bỗng hốt hoảng chạy  báo: tối nay hoàng thượng mở cung yến, tất cả phi tần đều   mặt.
 
Thật  những sự kiện lớn như thế , đáng lẽ   thông báo cho các cung từ nửa tháng , để    thời gian chuẩn .
 
  từ một món ngon  tranh đoạt rơi xuống bùn lầy,     mất mặt  thiếu, nên tin tức  tất nhiên  trì hoãn bao lâu thì  bấy lâu.
 
Giờ thì gần sát giờ , cung nữ quýnh lên tay chân luống cuống,  chọn y phục  giúp  chải tóc.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhat-le-diet-thanh/chuong-2.html.]
“Không .” Ta đặt tay lên tay nàng. “Không cần  phiền phức thế.”
 
Dù   cũng  thể  ở vị trí nào nổi bật .
 
“Nương nương…”
 
Cung nữ hiểu ý , mắt đỏ hoe, suýt nữa rơi lệ.
 
 thực tế chứng minh,  đoán  sai.
 
Vị trí của  đúng là ở một góc khuất chẳng ai để ý.
 
Còn mỹ nhân họ Tiết vì gần đây  Tạ Tử Giới sủng ái nhất, lúc  trang điểm lộng lẫy, nghiêng   rạng rỡ bên cạnh .
 
6
 
Bữa tiệc tối nay chủ yếu là để chiêu đãi sứ thần của nước Địch.
 
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Ta    bên lén thì thầm mới , sứ thần    chính là đại hoàng tử của nước Địch.
 
Những năm gần đây nước Địch ngày càng hùng mạnh,  thôn tính  ít bộ lạc xung quanh.
 
Không trách Tạ Tử Giới  bày  trận thế lớn đến .
 
Đại hoàng tử bước lên,  tiên cung kính dâng cống phẩm theo lệ.
 
Ta  thấy Tạ Tử Giới thở phào một   lộ tiếng, chắc là đang mừng vì họ   ý phản loạn.
 
 chẳng bao lâu ,    vả mặt.
 
Vì  vài chén rượu, đại hoàng tử càng lúc càng vô lễ, cuối cùng còn công khai chế giễu cả tên của .
 
Ai cũng , Tạ Tử Giới là con trai của tiên đế khi nam chinh, với một kỹ nữ sinh .
 
Sau   tìm đủ  cách để nhận tổ quy tông, tiên đế vì giữ thể diện mà miễn cưỡng giữ  , nhưng cố ý đặt cho cái tên “Tử Giới” để nhục mạ .
 
Về , khi  lớn thêm chút nữa, còn ban cho  chữ “Phù Du”  biểu tự.
 
Dù là tên  tự, đều là để  với thiên hạ rằng, Tạ Tử Giới chỉ là kẻ thấp hèn bẩn thỉu, chẳng khác gì bùn đất.
 
Năm xưa,     tốn bao nhiêu thời gian mới kéo    khỏi vũng lầy của sự tự ti.
 
Thế mà giờ đây, đại hoàng tử  chế nhạo   mặt bao .
 
Người  ngu cũng   ngay
 
Lần  nước Địch cử hoàng tử sang  sứ thần, căn bản   để thể hiện sự coi trọng Tạ Tử Giới, mà là cố tình thị uy, châm chọc khiêu khích.
 
Không khí nhất thời trở nên căng thẳng như giương cung bạt kiếm…
 
Ngay cả vũ nữ  đài cũng run rẩy,    nên tiếp tục nhảy nữa .
 
“Xảy  chuyện gì thế?” – Đại hoàng tử cố ý hỏi – “Sao   chẳng ai vui vẻ cả?”
 
Không ai đáp lời.
 
Đại hoàng tử   lớn:
 
“Thế   ! Hay là   một chuyện vui khiến   hứng khởi lên?”