Nhị gả Đông Cung - Chương 25.2
Cập nhật lúc: 2024-10-31 10:05:31
Lượt xem: 72
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thôi Văn Hi nhíu mày: "Không nhất thiết phiền đến Khánh Vương. Con sẽ thử tìm cách qua Vĩnh Ninh phủ. Trưởng Công Chúa quan hệ gần gũi với trong cung, thể sẽ cơ hội."
Nghe , Kim thị khỏi hy vọng: "Thật sự thể ?"
Thôi Văn Hi gật đầu: "Trước cứ thử xem ."
Thôi Bình Anh thở dài: "Chuyện phần khó khăn, Nguyên Nương đừng ép quá. Cha con chịu thiệt thòi vì chuyện của Tam Lang. Nhị Nương nếu cũng sẽ tự trách ."
Thôi Văn Hi mỉm : "Cha là khách khí quá . Trước đây cha thường dạy con rằng cả gia đình đồng lòng thì gia tộc mới hưng thịnh . Con là trưởng nữ của Thôi gia, nếu trong khả năng của giúp đỡ thì gì nên ?"
Thôi Bình Anh thì vui mừng: "Con thể nghĩ như , cha thật sự hạnh phúc."
Thôi Văn Hi nghiêm giọng: "Đó cũng vì cha và đại ca coi Trường Nguyên là ngoài, luôn hiểu sự khó khăn của con và thật lòng thương con. Với một gia đình như , con tuyệt đối thể quên ơn."
Thôi Văn Tĩnh ôn hòa : "Ngày , nếu Nguyên Nương về, nhà đẻ luôn chào đón . Kim Ngọc uyển từ đầu đến cuối giữ cho , Thôi gia luôn một chỗ cho ở. Nếu về thì cũng , khi nào nhớ nhà thì về thăm chúng , ai ép buộc cả."
Thôi Văn Hi nửa tin nửa ngờ hỏi: "Thật chứ?"
Thôi Bình Anh xen : "Chưa xuất giá nuông chiều, về cũng chẳng thiếu con một phần ăn ."
Lời Thôi Văn Hi bật : "Cha thật là thông tình đạt lý!"
Thôi Bình Anh thở dài: "Mấy ngày nay cha nghĩ nhiều, nếu con cứ nhẫn nhịn ở Khánh Vương phủ, những năm tháng còn của con sẽ ? Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là thôi, chỉ cần con gái của cha sống vui vẻ là , còn cứ thuận theo tự nhiên."
Nghe những lời , Thôi Văn Hi nở nụ rạng rỡ. Nàng yêu quý cha cố chấp nhưng đầy tình cảm . Dù ông nghiêm khắc và độc đoán, nhưng mặt con gái luôn nhượng bộ.
Với ông, gì quan trọng hơn con gái mà ông dày công nuôi dạy.
"Cha, con mời cha một ly."
Thôi Bình Anh nâng ly.
Thôi Văn Hi : "Chuyện của Tam Lang để con thử xem , nếu cũng ."
Thôi Văn Khương : "Tỷ nhớ đừng thiệt thòi, nếu tỷ đành nhờ Khánh Vương giúp, cũng thể ngẩng đầu lên ."
Thôi Văn Hi : "Muội yên tâm, đến mức bán vì nhà ."
Kim thị nhẹ nhàng trách: "Miệng gì , chẳng chừng mực."
Thôi Văn Hi chu môi.
Tối hôm đó, Thôi Văn Hi nghỉ một đêm tại Kim Ngọc uyển, sáng sớm hôm trở về.
Trên đường về phủ, Thôi Văn Hi cảm thấy vui. Với một gia đình hậu thuẫn vững chắc, và một cuộc sống mới đầy triển vọng ly hôn, nàng cảm thấy tương lai thật đáng để trông đợi.
Trở Khánh Vương Phủ, Thôi Văn Hi sai đến Vĩnh Ninh phủ xem trưởng công chúa trong phủ .
Tầm trưa, gia nô báo rằng trưởng công chúa sẽ đến Sướng Âm Các để xem kịch buổi chiều.
Thôi Văn Hi lệnh cho lui xuống và chuẩn lên đường. Dù thời tiết nóng nực, nàng vẫn kiên quyết sớm để gặp trưởng công chúa.
Phương Lăng, hầu của nàng, thấy chủ nhân bận rộn, khuyên nàng nên nghỉ ngơi khi . Thôi Văn Hi từ chối, khẳng định đến để chuẩn . Phương Lăng khỏi lo lắng, thầm trách nàng vì nhà mà tự vất vả như .
vẻ mặt kiên định của Thôi Văn Hi, Phương Lăng cũng dám cản thêm.
Phương Lăng hầu hạ Thôi Văn Hi dùng cơm trưa, hỏi: "Nương tử, lát nữa định Sướng Âm Các ?"
Thôi Văn Hi gật đầu.
Phương Lăng thương nàng bèn : "Thời tiết bây giờ nắng nóng, nương tử nên nghỉ ngơi một lát hãy cũng muộn, cẩn thận kẻo cảm nắng."
Thôi Văn Hi liền từ chối: "Không cần, nên sớm một chút để chờ."
Phương Lăng nhịn bèn thở dài, : "Nương tử còn lo xong, bận lòng chuyện nhà đẻ, vì mà khắp nơi chạy đôn chạy đáo, nô tỳ mà thấy xót."
Thôi Văn Hi mỉm , : "Người nhà đẻ là chỗ thể nương tựa về , họ đối đãi với tình nghĩa, cũng nên giúp đỡ một chút. Huống chi, Nhị nương cùng tình thâm nghĩa trọng, thể nàng chịu khổ mà gì? Giúp gì thì giúp, về nếu lúc sa cơ thất thế, cũng còn nhờ Thôi gia."
Phương Lăng khen ngợi: "Nương tử thật là thông suốt."
Thôi Văn Hi cầm thìa lên, : "Đối đãi chân tình với mới lâu bền, cha và đối xử với , tự nhiên cũng nguyện ý vì họ mà đỡ đần khó khăn, như nhà mới tình nghĩa mà hết lòng với ."
Có lẽ vì trong lòng đang bận tâm nhiều việc, nàng ăn bao nhiêu dậy.
Sau khi dùng xong bữa, Thôi Văn Hi rửa mặt và một bộ y phục. Bất kể là khi nào, nàng cũng luôn giữ gìn dáng vẻ chỉnh tề nhất, ngay cả khi đến cầu cạnh khác, cũng thể mất thể diện.
Hiếm khi ai thấy nàng trong bộ dạng chật vật.
Tất nhiên, ngoại trừ nàng ngã ở núi giả. Nàng tự nhủ quên chuyện đó, vì dù giữa nàng và Triệu Nguyệt cũng xảy chuyện gì quá mức, huống chi vẫn là chất nhi.
Thời tiết nay càng thêm oi ả, Thôi Văn Hi mặc một bộ y phục nhẹ nhàng màu ngải lục, tóc búi đơn giản, đầu đeo bộ trang sức ngọc phỉ thúy, trang điểm thanh nhã, toát lên vẻ dịu dàng tao nhã như đóa phù dung vươn lên từ mặt nước trong.
Phương Lăng cầm ô, theo sát hầu hạ nàng ngoài. Nàng yêu thích vẻ của , nắng hỏng nước da.
Đến cổng phủ, Thôi Văn Hi lên xe ngựa về phía Sướng Âm Các. Giữa trưa nắng gắt, đường phố vắng vẻ, trong xe ngựa chút ngột ngạt, nàng cầm quạt tròn quạt nhè nhẹ, trong lòng cân nhắc liệu việc cầu xin Vĩnh Ninh thuận lợi .
Sướng Âm Các ở An Hóa Phường, qua ba phường mới tới nơi.
Khi Thôi Văn Hi đến nơi, trong Sướng Âm Các tụ họp ít .
Hôm nay Diệu Âm nương tử biểu diễn vở <Trân Nương Ký>, kể về Trân Nương tên phụ tình bội bạc chà đạp, tức giận đánh và kiện quan.
Nội dung kịch biến đổi khéo léo, lòng dân phố phường.
Vĩnh Ninh cũng thích xem vở , cho rằng nhân vật Trân Nương dũng khí, cảnh đánh kẻ phụ tình thật sảng khoái, còn việc thoát khéo léo khi kiện cũng thú vị.
Phương Lăng hỏi thăm chưởng quầy, đáp: "Vĩnh Ninh công chúa đặt phòng riêng ở Thu Nguyệt Các, mới đến, sẽ bảo Tiểu Lục dẫn các vị lên."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhi-ga-dong-cung/chuong-25-2.html.]
Sau đó, gã sai vặt tên Tiểu Lục đưa hai lên lầu.
Thôi Văn Hi phe phẩy quạt tròn, theo Phương Lăng đến Thu Nguyệt Các, dọc đường ít trai liên tiếp liếc mắt ngắm , thậm chí cả những thiếu nữ ghé tai bàn tán.
Phương Lăng khó chịu với những ánh mắt dòm ngó đó, càng bực bội những lời đàm tiếu lưng.
Thôi Văn Hi ngơ, vẫn giữ thái độ điềm tĩnh, để lộ chút cảm xúc nào.
Khi tới phòng, bà tử bước báo với Vĩnh Ninh.
Nghe tin Thôi Văn Hi đến, Vĩnh Ninh ngạc nhiên, hiệu mời .
Chẳng mấy chốc, Thôi Văn Hi bước . Vĩnh Ninh ngắm nàng từ đầu đến chân, trêu chọc: "Nhìn bộ dạng ngươi thế , là định đến đây để phá mặt ?"
Thôi Văn Hi : "A tỷ đừng keo kiệt như , hôm nay việc nên ngại đến gõ cửa tam bảo điện, nhờ cậy ngươi, để xem công chúa cho chút thể diện ."
Vĩnh Ninh khẩy, : "Xem ngươi kìa, còn dám nhờ vả, dáng vẻ cao cao tại thượng mà gọi là cầu ?"
Thôi Văn Hi bĩu môi, lắc lư bước tới , dùng quạt khẽ chạm cánh tay Vĩnh Ninh, nũng nịu : "Lần là cầu thật, đùa ."
Vĩnh Ninh vẻ chịu nổi, "Tiểu hồ ly, mới trò lừa ."
Thôi Văn Hi mặt dày xuống cạnh bà, lúc mới phát hiện bình phong trong phòng một thiếu niên đang pha . Nàng tò mò chọc chọc vai Vĩnh Ninh, nhỏ giọng hỏi: "Người ở tìm thế?"
Vĩnh Ninh: "???"
Thôi Văn Hi dùng quạt chỉ chỉ.
Vĩnh Ninh đầy vẻ tự đắc, ghé tai nhỏ: "Tuấn mỹ ?"
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Thôi Văn Hi dùng quạt che mặt, để lộ đôi mắt linh hoạt, lén lút quan sát thiếu niên pha . Tuổi tác còn tới hai mươi, mặc bộ đồ trắng tinh, dáng vẻ thanh tú, nét mặt phần ngại ngùng.
Rõ ràng Vĩnh Ninh thích kiểu nam tử như thế .
"Có." Nàng ngừng một lát, chọc ghẹo: "Trâu già gặm cỏ non, a tỷ ngươi thật đúng là hạ thủ kiêng dè."
Vĩnh Ninh hổ đáp: "Ngươi là đang ghen tị thèm thuồng đây?"
Thôi Văn Hi: "......"
Vĩnh Ninh tiếp tục bông đùa: "Ngươi ly hôn với lão Tứ, trở thành một phụ nhân từng gả chồng, con cái. Theo thấy, ngươi chẳng cần tái giá gì, tìm vài thiếu niên trẻ tuổi mà chơi cho vui, ít lo nghĩ thỏa mãn, thế?"
Thôi Văn Hi bất đắc dĩ đáp: "Không trách mỗi chơi đùa với ngươi, Tứ Lang đều sợ ngươi sẽ dạy hư ."
Vĩnh Ninh như từng trải: "Ôi, cái loại nam nhân , khoan dung cho bản mà hà khắc với khác."
Thôi Văn Hi đồng tình: "Lời lý."
Dứt lời, nàng liếc thiếu niên bình phong, bất ngờ nhận cũng đang tò mò ngắm .
Không rõ là ảo giác điều gì khác, nàng cảm thấy ánh mắt gì đó quen thuộc.
Nàng nghĩ ngợi một lúc lâu mới nhớ vì quen thuộc đến . Có lẽ trẻ tuổi đều ánh mắt như thế, như khi nàng phát hiện Triệu Nguyệt cũng mang theo sự tò mò như thế.
Sau đó, thiếu niên tiến lên dâng .
Thôi Văn Hi chuyện riêng, tiện ngoài, Vĩnh Ninh bèn cho lui xuống.
Khi phòng chỉ còn hai , Thôi Văn Hi nghiêm nghị : "Ta chuyện nhờ a tỷ giúp đỡ, a tỷ chịu tay ?"
Vĩnh Ninh khẽ phe phẩy chiếc quạt tròn thêu hoa mẫu đơn, món quà từ Mã Hoàng hậu, hỏi: “Chuyện gì ?”
Thôi Văn Hi nghiêm trang thưa: “Một thời gian nữa, phu của sẽ quan ở huyện Vân Đường, Càn Châu. Ta để của mang con nhỏ xa như , xin điều về gần kinh thành, để dễ bề chăm nom lẫn . Không tỷ tỷ quen ai thể giúp đỡ trong việc ?”
Vĩnh Ninh suy nghĩ một lúc, đáp: “Việc thuộc thẩm quyền Lại Bộ, còn dựa việc xét duyệt thành tích, khó mà can thiệp .”
Thôi Văn Hi nắm lấy tay bà, nịnh: “Ôi, ai mà chẳng tỷ là thông thạo sự, cũng việc. Chỉ cần tỷ mở lời, chuyện chắc chắn sẽ thành.”
Vĩnh Ninh , khoái chí: “Ngươi tưởng là Hoàng đế ?” Rồi tiếp, “Việc cứ để Tứ Lang lo liệu, bảo cung một câu, việc gì to tát ?”
Thôi Văn Hi bực : “Ngươi cố tình trêu chọc đấy ?”
Vĩnh Ninh: “……”
Nàng Thôi Văn Hi một lúc lâu, đột nhiên nảy ý, liền : “Việc khó, ngươi cứ tìm Thái tử.”
Thôi Văn Hi sửng sốt.
Vĩnh Ninh tiếp một cách chắc chắn: “Lần chúng đánh bài, Hoàng hậu chẳng thua ngươi một ân tình đó ? Khi , Nhị Lang rằng nợ con trả. Giờ ngươi cứ tìm đến Thái tử, bảo giúp điều phu ngươi về gần kinh đô.”
Thôi Văn Hi lúng túng đáp: “ đây là chuyện chính sự, là chuyện đùa của nữ quyến.”
Vĩnh Ninh liền , mặt dày : “Ngươi lo nghĩ nhiều gì?”
Thôi Văn Hi: “ mà...”
Vĩnh Ninh liền cắt ngang lời nàng: “Thôi Văn Hi, nhớ kỹ, ngươi là nữ lang, thể cứng đầu một chút cũng chẳng .”
Thôi Văn Hi: “……”
Vĩnh Ninh : “Ngày mai ngươi cứ tìm Thái Tử mà đòi món nợ ân tình .”
Thôi Văn Hi đáp: “Nếu chịu trả thì ?”
Vĩnh Ninh mỉm đầy ranh mãnh: “Nếu chịu, ngươi cứ bám lấy , bám cho đến khi chịu mới thôi.”
Thôi Văn Hi: “……”