Dương Trầm chậm rãi vuốt ve ngón tay , ánh mắt   đầy ẩn ý: "Chẳng  nhị    gả cho  ?"
 
"Ý của ngươi là gì?" Ta cố giữ bình tĩnh hỏi: "Nếu biểu thiếu gia  hạ sính để ở  chơi vài ngày, Lăng Sương  tất nhiên sẽ đồng ý. Chỉ là Lăng Sương  màng chuyện hôn nhân, mong biểu thiếu gia  khi toại nguyện, hãy cho Lăng Sương một con đường sống."
 
"Bị gia phu trả về, còn đường sống nào mà ?"
 
"Lăng Sương tự   phận thấp hèn, đằng nào cũng     , chi bằng sớm rời khỏi đây, tự tìm đường sống. Biểu thiếu gia quyền cao chức trọng, đến lúc đó ban cho Lăng Sương  phận tự do, chắc chẳng khó khăn gì?"
 
Nam nhân cúi đầu  , một lúc ,  nhếch mép : "Dám mặc cả với , cũng gan đấy."
 
Con   sợ nhất là   điểm yếu,   mong . Biết    gì,  sẽ tự nhiên thả lỏng cảnh giác.
 
Khi vòng tay  eo  nới lỏng, bên ngoài phòng chứa đồ vang lên tiếng gõ cửa. "Tiểu nhân đến đưa kịch bản cho thiếu gia và tiểu thư."
 
 "Vào ."
 
Quay đầu  , Dương Trầm    bàn uống  từ lúc nào. Hành động của  vẫn tao nhã như ngọc, cứ như những chuyện  xảy  chỉ là ảo giác của . 
 
Cánh cửa lớn dễ dàng  đẩy , ông chủ gánh hát mặc áo vải thô ôm kịch bản bước đến  mặt . Ta liếc  kịch bản, khó hiểu  Dương Trầm. Dương Trầm chống cằm, mắt ánh lên vẻ  ôn hòa: "Muốn chọn vở nào, đương nhiên là tùy theo ý nhị  ."
 
Thời gian của   còn nhiều. Dương Trầm, nam chính , ngoài việc đối xử  với nữ chính, với  khác đều vô cùng tàn nhẫn. Huống hồ  còn  rõ  phận thật sự của , mấy lời hứa hẹn   đáng là gì? 
 
Sau khi xong việc,   thể lôi   ngoại thành thủ tiêu ngay lập tức. Vốn tưởng rằng thời gian của  còn dài, giờ xem ,  khi gả , đây chính là cơ hội cuối cùng của .
 
Hôm  là sinh thần tổ mẫu,  trang điểm thật ,  đến giờ ngọ  lấy cớ  mua đồ, chạy thẳng đến tửu lâu xa hoa nhất kinh thành - Thiên Địa Lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhi-tieu-thu-hom-nay-da-tron-chua/13.html.]
 
Thiên Địa Lâu quả là một nơi tuyệt vời, ca kỹ ở đây giọng hát ngọt ngào, vũ nữ dáng  bốc lửa, đến uống chén  cũng tốn đến năm lượng bạc.
 
Ta mặc bộ sa màu vàng nhạt mỏng manh, cử chỉ uyển chuyển thu hút  ít ánh  xung quanh.
 
Một lúc , Thải Hoàn ôm hộp chạy lên lầu: "Tiểu thư, tiền  gửi  ngân hàng như lời  dặn, đây là biên lai."
 
"Cửa tiệm  bảo ngươi xem thế nào ?"
 
"Đã xem  ạ, ở phía nam thành  một tiệm nhỏ, buôn bán  vẻ cũng ,   cho mấy  ăn xin ngoài đường canh chừng . Khi nào họ đóng cửa, sẽ báo ngay cho chúng . Chỉ là tiểu thư, họ bán điểm tâm,  ăn cũng lâu năm , liệu  đóng cửa thật ?"
 
Ta  tuyết rơi ngoài cửa sổ, thở  một làn  trắng: "Chắc chắn sẽ đóng cửa."
 
Trong nguyên tác, cuối năm Bắc Cương xảy  chiến loạn, ảnh hưởng lan rộng, quê của chủ tiệm ở ngay Bắc Cương, gia đình gặp nạn, chắc chắn sẽ bán rẻ tiệm để về quê tìm  . Mà nữ chính nguyên tác  lợi dụng cơ hội  để mua  tiệm với giá hời.
 
Giờ  thể trông cậy  Thẩm Sơ Ngưng, để sống sót,  chỉ  thể  theo con đường của nàng, mới mong thoát khỏi cửa tử.
 
Thải Hoàn   đầy nghi hoặc: “Tiểu thư, chỗ cửa sổ lạnh lắm, hôm nay  mặc phong phanh thế , sẽ cảm lạnh mất."
 
Ta lắc đầu, khẽ lay chiếc trâm cài  đầu: "Đẹp ?"
 
Thải Hoàn gật đầu: "Đẹp ạ, nhưng  lạnh."
 
Ta hài lòng gật gù.
 
Thải Hoàn  xung quanh, thì thầm: "Tiểu thư, chúng  ăn ở đây ? Ta thấy biển hiệu  , một bát mì cũng tận mười lượng bạc, chúng  chỉ  năm lượng thôi."