Ta  đáp lời, vuốt ve chén ,  chiếc xe ngựa đang tiến đến  lầu. Khi xe dừng ,  mới  dậy: "Đi thôi, hôm nay sinh thần tổ mẫu, chỉ  bánh ngân ti trường thọ ở Thiên Địa Lâu  là tuyệt nhất, mua một phần về cho bà vui."
 
"Bánh đó tận ba mươi lượng, chúng  lấy   tiền ạ?"
 
Thấy xe ngựa  dừng  cửa,  dẫn Thải Hoàn xuống lầu: "Sẽ   trả tiền thôi."
 
Vừa đến chân cầu thang,  chạm mặt một đám  ồn ào bước  Thiên Địa Lâu. nam nhân  đầu mặc cẩm bào, tướng mạo đường đường. Chỉ là dáng  khập khiễng, còn nắm tay một nữ nhân,  ai khác chính là thái tử Chu Thịnh trong truyện!
 
Hai  đang ôm  thắm thiết, dù là giữa phố xá cũng quá phản cảm. Thải Hoàn liếc  nữ nhân bên cạnh , kinh ngạc thốt lên: "Đích tiểu thư?"
 
Ta thầm  khẩy trong lòng, nếu là trong các tiểu thuyết khác, gã thái tử què  kiểu gì cũng là một nam chính ẩn . Chỉ tiếc gã  mặt chỉ là một tên phế vật què quặt, hoang dâm vô độ. Có chút đầu óc, nhưng chẳng  bao nhiêu, nếu    cũng chẳng  Dương Trầm chơi đến chết.
 
Ta mặc kệ bọn họ, thản nhiên dẫn Thải Hoàn đến chỗ tiểu nhị để gói bánh ngân ti trường thọ.
 
 "Tiểu thư, một phần ba mươi lượng, hộp mang về thêm một lượng nữa."
 
Thải Hoàn kinh ngạc: "Cướp tiền !"
 
Ta  bộ rút tiền , chợt  thấy giọng  chanh chua bên cạnh.
 
 "Thẩm Lăng Sương? Sao ngươi  ở đây, Thiên Địa Lâu  cũng là nơi ngươi  lui tới ?"
 
Ta thu tay về, nhoẻn miệng , dịu dàng hành lễ với Thẩm Sơ Ngưng: "Tỷ tỷ  lạ quá, mở cửa  ăn, lẽ nào còn kén khách ?"
 
Thái tử  thấy liền dừng bước, ánh mắt ngẩn ngơ  : "Vị  là?"
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhi-tieu-thu-hom-nay-da-tron-chua/14.html.]
Giữa mùa đông giá rét,  mặc bộ sa màu vàng mỏng manh, giữa đám nữ nhân  áo quần xộc xệch bỗng trở nên nổi bật hẳn. Thẩm Sơ Ngưng   thể  nhận  ý đồ của , thấy thái tử   thu hút, nàng trừng mắt  lạnh: “Chu công tử chớ trách, đây là nhị  thứ xuất nhà . Ngày thường  bước chân  khỏi cửa, chắc là hôm qua  nhắc đến việc ngài sẽ đến, hôm nay liền  đây đợi , chỉ là nhị  ăn mặc thế ,  sợ lạnh ?"
 
Thái tử là tên vô dụng, nhưng   kẻ ngốc. Hắn  , ánh mắt mang theo vẻ dò xét.
 
Ta   lập tức đỏ mắt, chỉ dám liếc   một cái  cúi đầu: "Tỷ tỷ hiểu lầm , áo choàng của   nước tuyết  ướt, đang phơi trong xe ngựa, định đến đây mua đồ xong sẽ về sớm..."
 
Ta  giọng ấm ức, thái tử    từ  xuống  một cách trêu đùa: "Bên ngoài lạnh như , dù  cũng là   trong nhà, chi bằng cùng lên lầu  nhạc ."
 
Ta vội vàng cúi : "Đa tạ công tử hảo ý, chỉ là hôm nay tổ mẫu mừng thọ, tiểu nữ đến mua bánh trường thọ."
 
"Hôm nay lão phu nhân Thẩm gia mừng thọ?"
 
Thái tử đột nhiên nghiêm túc: "Sơ Ngưng,  nàng   với  một tiếng, quà còn  chuẩn ."
 
Thẩm Sơ Ngưng nhíu mày: "Chuyện nhỏ , cũng cần..."
 
"Sao  thể là chuyện nhỏ?"
 
Nói xong, thái tử giơ tay phân phó: "Lý Nhung, ngươi theo nhị tiểu thư  mua một chiếc áo choàng dày, trời giá rét thế , đừng để  lạnh, còn nữa,  khi nhị tiểu thư về phủ...Mọi chi phí cứ tính   ."
 
Ta ngẩng đầu   một cái,   chần chừ: "Như ...   ?"
 
Thẩm Lăng Sương nguyên tác vốn sinh   yếu đuối, khiến   thương xót,  cần diễn cũng đủ rung động lòng . Thái tử quả nhiên trong lòng ngứa ngáy, tiến lên  nắm tay .
 
Ta sớm  lùi  một bước, trốn  lưng Thẩm Sơ Ngưng. Thái tử hụt hẫng, chỉ đành thuận thế nắm tay Thẩm Sơ Ngưng vỗ vỗ: "Sơ Ngưng, phụ  nàng khi nhậm chức ở phía nam   giao tình sâu sắc với , nay lão phu nhân mừng thọ, chút lễ mọn  cũng là nên , lát nữa  sẽ phái  đưa lễ vật đến chúc thọ, nàng thấy thế nào?"