Nhìn bàn tay ,  thầm chửi một câu xui xẻo, nhưng cũng chỉ đành cắn răng leo lên xe. Xe ngựa bày biện xa hoa, nam nhân ôm lò sưởi trong tay,    ôn hòa: "Sao mặt nhị  đỏ thế?"
 
Ta lườm  một cái: "Lạnh đó."
 
Đối phương đưa tay nhét lò sưởi  tay : "Sưởi ấm tay , đừng để lạnh quá."
 
Ta ôm lò sưởi, bực bội   ,  thèm  , nghiêng đầu tựa  cửa sổ nhắm mắt nghỉ ngơi. Vừa nhắm mắt ,   cảm thấy một ngọn lửa bùng cháy trong ,  thở cũng nặng nề hơn nhiều.
 
Đến phủ Thái tử,   gần như mất hết ý thức.
 
"Tiểu thư, chúng  tới nơi ."
 
Rèm xe  vén lên, một luồng  lạnh buốt giá ùa . Ta ôm chặt lò sưởi, vô thức  dậy bước  khỏi xe. Ai ngờ, động tác quá mạnh khiến  choáng váng, suýt chút nữa thì ngã nhào.
 
Trong khoảnh khắc nguy hiểm,   một bàn tay mạnh mẽ ôm lấy eo, kéo trở  xe. Ta lắc đầu cho tỉnh táo, ngước mắt  nam nhân  mặt: "Biểu ca,   gì ?"
 
Trán  chợt lạnh buốt, Dương Trầm nhíu mày: "Sao   sốt cao đến thế ?"
 
"Không , biểu ca lo chuyện của  ."
 
Ta đẩy  , bước xuống xe. Gió lạnh ùa về,  cảm thấy tỉnh táo hơn đôi chút. Thải Hoàn   đầy lo lắng: "Tiểu thư,    ?"
 
Cơn sốt khiến đầu lưỡi  nóng rát,  hít một  lạnh buốt,  bước về phía phủ Thái tử: "Không ,  thôi."
 
Phủ Thái tử kiểm tra thiệp mời  nghiêm ngặt, nhưng nhờ  ngọc bài,  và Dương Trầm dễ dàng tiến . Hoàn   một ai dám cản trở.
 
Lúc , tuyết trong phủ Thái Tử   dọn sạch. Nhìn đám công tử thế gia với những bộ xiêm y lòe loẹt,  chỉ  tìm một góc yên tĩnh để nghỉ ngơi. Thế là   , cúi   với Dương Trầm: "Biểu thiếu gia cứ tự nhiên."
 
Nói xong,  liền   chính điện. Vừa   vài bước,  đầu  ,    biến mất tăm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhi-tieu-thu-hom-nay-da-tron-chua/19.html.]
 
Trong vườn mai, một đám  đang tụ tập uống rượu sưởi ấm. Ta   một tảng đá cách đó  xa, nhắm mắt dưỡng thần.
 
Chẳng bao lâu , một tràng vỗ tay vang lên. Ta mở mắt , thấy Thẩm Sơ Ngưng đang  giữa đám đông,    vây quanh tán tụng.
 
"Đã xảy  chuyện gì ?"
 
Thải Hoàn khẽ : "Tiểu thư phủ Ninh Viễn Hầu   một vế thơ về hoa mai trong tuyết, đại tiểu thư nhà  liền ứng khẩu thành một bài, quả là tài giỏi. Thường ngày  ngờ đại tiểu thư   tài văn chương đến ."
 
Ta  khẩy, nàng   gì  tài cán đó. Ta mặc kệ nàng   trò, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần. Ai ngờ  kịp chợp mắt thì   gọi tên.
 
"Ta  danh Thẩm gia là dòng dõi trâm  thế phiệt, Thẩm đại tiểu thư văn tài hơn ,   nhị tiểu thư đây sẽ thể hiện thế nào?"
 
Ngẩng đầu ,  thấy một nữ tử mặc y phục đỏ tươi, rực rỡ như đóa hoa, đang  cạnh Thái Tử,   chằm chằm.
 
Nàng   dứt lời, Thẩm Sơ Ngưng liền nhíu mày. Mọi  đều đổ dồn ánh mắt về phía , kẻ đang   phiến đá.
 
Ta vốn định từ chối, nhưng Thái Tử  cất tiếng  lớn: "Thừa Huyên, nàng   đó thôi, nhị tiểu thư Thẩm gia đây là khách quen của Ngọc Hạc Đường, ngay cả lão bản cũng  nể mặt vài phần."
 
Lời   thốt , vô  ánh mắt sắc lạnh lập tức chĩa về phía , ngay cả sắc mặt của Thẩm Sơ Ngưng cũng trở nên khó coi.
 
Ta thở dài, mấy ngày  vô tình lọt  mắt xanh của Thái Tử, hôm nay   thể trốn tránh  đây?
 
Ta khẽ hỏi Thải Hoàn: "Người  đề là ai?"
 
Thải Hoàn đáp: "Đích tiểu thư của Ninh Viễn Hầu, Lý Thừa Huyên."
 
Lòng  chợt thắt , đây chẳng  là Thái Tử Phi trong nguyên tác ?