Ta ngước mắt  thẳng  nàng ,   liếc sang Thẩm Sơ Ngưng. Hôm nay, dù thế nào Thẩm gia cũng  thể lép vế. Nếu , Thẩm Sơ Ngưng còn cơ hội nào gả  phủ Thái Tử?
 
Nàng   gả , giao kèo giữa  và Dương Trầm cũng tan tành,    thoát  ?
 
Ta hít sâu một , cong môi bước lên, uyển chuyển thi lễ: "Lý tiểu thư, xin mời  đề."
 
Thẩm Sơ Ngưng thấy  thực sự  ứng chiến, liền cau mày. Lý Thừa Huyên mỉm : "Vừa  tỷ tỷ của ngươi   một bài thơ vịnh tuyết mai,  ngươi hãy..."
 
Nàng   quanh,  đưa tay ngắt một cành hồng mai trong tuyết, mỉm  : "Nàng hãy dựa  bài thơ vịnh tuyết mai của tỷ tỷ ngươi, tiếp tục sáng tác một đoạn nữa ."
 
Thật là thâm độc.
 
Thẩm Sơ Ngưng   một bài thơ  cả sảnh đường tán thưởng, giờ đến lượt   tiếp nối.
 
Bài thơ    thể  hơn Thẩm Sơ Ngưng,  cũng  thể quá dở. Cả đám  đang   chằm chằm, chỉ chờ xem .
 
Mắt  nóng đến mức gần như  mở  , đầu óc thì ong ong. Ta đưa tay che mặt, nhân tiện xoa cho mặt lạnh bớt để tỉnh táo hơn.
 
Ta suy nghĩ hồi lâu, tuyết mai ư?
 
"...Mai tuyết tranh xuân chẳng chịu nhường, Tao nhân gác bút khó luận bàn. Mai  nhường tuyết ba phần trắng, Tuyết  thua mai một đoạn hương."
 
Lý Thừa Huyên gật đầu: "Không sai, đó là bài thơ của đại tỷ ngươi. Nhị tiểu thư, xin mời ngươi tiếp tục."
 
Quả nhiên là bài thơ . Ta thở  một làn  trắng, trong lòng thầm than, đành  mở miệng: "Có mai mà   tuyết thì kém tinh thần,  tuyết mà   thơ thì tục mất ."
 
Mọi  xung quanh đều sáng mắt lên, Thái Tử  xong là  đầu tiên lớn tiếng khen . Lý Thừa Huyên mỉm  hỏi: "Rồi  nữa?"
 
Ta   lên những bông tuyết lác đác rơi, đưa tay hứng lấy: "Chiều tà thơ xong trời  tuyết, cùng mai gộp  mười phần xuân."
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhi-tieu-thu-hom-nay-da-tron-chua/20.html.]
Ta  dứt lời, Thẩm Sơ Ngưng liền sững sờ tại chỗ, cả đám  cũng im lặng như tờ. Một lúc lâu , Thẩm Sơ Ngưng khẽ lùi  nửa bước,   với vẻ  thể tin .
 
"Sao    bài thơ ..."
 
Thái Tử mặc kệ nàng , lập tức lớn tiếng hô ba tiếng "", theo tiếng vỗ tay của Thái Tử,   cũng ùa  khen ngợi.
 
Hay, , ,  mà   cho ,     .
 
Có  thì thầm với : "Thẩm gia quả  hổ danh là dòng dõi thư hương, hai tỷ  thật là tài giỏi."
 
"Phải đó, vốn tưởng rằng vị đích xuất  tài năng hơn, ai ngờ vị thứ xuất  cũng chẳng hề kém cạnh."
 
Ánh mắt Thẩm Sơ Ngưng   ngày càng lạnh lẽo, còn Lý Thừa Huyên thì   như đang suy tư điều gì.
 
Trán  nóng ran, thật sự  thể gắng gượng thêm  nữa, Ta dứt khoát cúi   Thái Tử: "Điện hạ thứ tội,  lẽ do  ngoài trúng gió lạnh,  thể Lăng Sương thực sự  khỏe,  dám  mất hứng của  ."
 
Thái Tử thấy , khập khiễng bước lên xem xét, thấy  thực sự lảo đảo  ngã, liền nhíu mày : "Mau sai nha   nhà bếp lấy chút canh gừng đến , đám nữ nhi yếu đuối các ngươi, đừng để  khỏi phủ Thái Tử  mà  nào cũng bệnh tật."
 
Thái Tử   xong,   đều che miệng  khẽ. Thải Hoàn bất đắc dĩ  hạ nhân dẫn đến nhà bếp. Thấy xung quanh  còn ai,  liền cảm thấy chẳng lành. Đây là phủ Thái Tử,    đuổi  ?
 
Quả nhiên, Thải Hoàn   khỏi, Thái Tử  tiến lên kéo tay : "Thật đáng thương, lạnh cóng thế  thì   bây giờ? Người , mau đưa Thẩm nhị tiểu thư đến thiên điện sưởi ấm..."
 
Thiên điện!
 
Ta vội túm lấy tay áo Thẩm Sơ Ngưng, trốn  lưng nàng: "Tỷ tỷ..."
 
Thẩm Sơ Ngưng liếc  , lạnh lùng hừ một tiếng: "Cũng  điều đấy."
 
Rồi nàng  che chắn cho , cúi   với Thái Tử: "Điện hạ thứ , nhị   của  từ nhỏ thể chất  yếu đuối, bây giờ  ngoài một lát   chịu , giờ mà  cho nó về nhà nghỉ ngơi, e là Tết cũng    giường bệnh. Thải Hoàn, còn  mau đưa nhị tiểu thư về phủ, kẻo ở đây lây bệnh cho điện hạ."