Ta trốn  lưng nàng  vội vàng gật đầu: "Tỷ tỷ  , Lăng Sương  thể  ,  dám  mất hứng của điện hạ, xin điện hạ thứ tội."
 
Lời   đến nước ,  mặt bao nhiêu , thái tử cũng  tiện  gì thêm, đành  mất hứng khoát tay.
 
Thẩm Sơ Ngưng lập tức liếc  Thải Điệp, Thải Điệp  thấy  vội vàng tiến lên đỡ    rời . Hai   đến chỗ vắng vẻ trong vườn, chân  như nhũn , thực sự   nổi, dứt khoát vịn  hòn giả sơn bên cạnh, giơ tay vẫy vẫy: "Ngươi về , cổng lớn cách đây  xa,  tự   xe ngựa đợi là  , lát nữa ngươi gặp Thải Hoàn, bảo nàng  trực tiếp  cửa tìm ."
 
Thải Điệp   cổng lớn ở đằng xa,   : " mà tiểu thư..."
 
"Xung quanh đại tỷ  thể   , đây là phủ thái tử,   điện hạ  đuổi hết hạ nhân , nếu nàng  vì  mà    hãm hại, chuyến  coi như uổng công, ngươi mau trở về ."
 
Thải Điệp trong lòng giật , vội vàng cúi đầu cảm tạ ,    chạy vội trở về.
 
Đầu óc choáng váng,   cánh cổng lớn ở đằng xa,   dậy định bước tiếp thì hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa là ngã nhào xuống đất.
 
Cơn đau dự kiến  xảy , mở mắt ,  thấy  đang  gọn trong vòng tay một . Dương Trầm   từ lúc nào  xuất hiện, đang nheo mắt  : "Nhị  ,   nàng giúp  một việc lớn  đấy."
 
Ta còn  kịp giãy giụa,   bế thốc  lên. Ta vội níu chặt vạt áo : "Không , ở đây  đông mắt nhiều, biểu thiếu gia mau lo việc của  ..."
 
Dương Trầm  để ý, cứ thế đường hoàng ôm  bước  khỏi vườn: "Ồ? Nhị     đang bận gì ?"
 
Đầu óc  cuồng,  theo bản năng lắc đầu: "Không,    gì cả..."
 
Trong lúc mơ màng,   thấy tiếng  khẽ  đỉnh đầu,     mê man bất tỉnh. Khi mở mắt   nữa,   thấy   trong một chiếc xe ngựa đang lắc lư.
 
Xe ngựa?
 
Hắn  đưa   ngoài bằng cách nào? Cổng lớn   lính canh của phủ Thái Tử chứ!
 
Ta  cựa quậy, nhưng   ôm chặt trong lòng,  thể động đậy chút nào. Hơi ấm nóng hổi từ lồng n.g.ự.c  lưng truyền đến. Thân thể  cứng đờ, ngẩng đầu  nam nhân đang nhắm mắt dưỡng thần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhi-tieu-thu-hom-nay-da-tron-chua/21.html.]
 
"Nàng đừng lo, dọc đường   cho  đuổi hết bọn họ ,  ai thấy  ôm nàng  cả."
 
"Thải Hoàn..."
 
"Nha  của nàng   cho  đưa về Thẩm phủ ."
 
Ta gắng gượng   dậy, nhưng   ấn  trở  vòng tay.
 
"'Chiều tà thơ xong trời  tuyết, cùng mai gộp  mười phần xuân.'  năm mới rõ ràng còn  đến, nhị    bài thơ ,  thấy sớm quá ?"
 
Hơi thở của  nóng rực, cố hết sức cũng chỉ mở  mắt,  thấy đường quai hàm góc cạnh rõ ràng của .
 
Hắn cúi đầu, đôi mắt đen láy như vực sâu  đáy: "Nhị   thật là trượng nghĩa, sốt cao thế  mà vẫn  dẫn   phủ Thái Tử, khiến   chút áy náy."
 
Ta bất lực nhắm mắt: "Vương gia chỉ cần nhớ... đến lúc đó trả  tự do cho Lăng Sương... là ..."
 
Bên tai vang lên giọng  khàn khàn ấm áp: "Tự do, nàng  rời  đến  ?"
 
“Vâng..."
 
"Nếu,    thì ?"
 
"Ta mặc kệ ngươi..."
 
Trong lúc mơ màng,  thở nóng rực  một luồng khí lạnh lẽo xâm chiếm. Trong giấc mơ hoang đường, chỉ  luồng khí lạnh lẽo  khiến  cảm thấy dễ chịu. Ta như rơi xuống vực sâu,   mất  ý thức.
 
Ta sốt cao suốt ba ngày, lang y đến khám cũng lắc đầu bó tay. Đến nửa đêm ngày thứ tư,  cuối cùng cũng tỉnh , thấy Thải Hoàn đang  bên cạnh gối, vẻ mặt vui mừng: "Tiểu thư, cuối cùng  cũng tỉnh !"
 
Ta xoa đầu nặng trĩu,  quanh phòng, xác nhận đây là phòng  mới thở phào nhẹ nhõm.