Mỗi  đối diện với Dương Trầm,  đều run rẩy  ngừng. Một lúc lâu ,  cắn răng véo mạnh  đùi , gượng  : “Vương gia quá lời .”
 
Im lặng hồi lâu, Dương Trầm mới lên tiếng: “Ngồi gần đây.”
 
“Vâng.”
 
Ta nhích  lên, xích  gần thêm một chút.
 
“Gần nữa.”
 
Ta run rẩy  dậy,  nhích thêm một bước. Có lẽ mất kiên nhẫn, Dương Trầm vươn tay túm lấy cổ áo , kéo mạnh cả   về phía .
 
"Nhị ,  xuống ."
 
Ta căn bản  dám từ chối, nghiến răng, đành  lên đùi , sát bên thanh kiếm mềm lạnh lẽo.
 
"Nếu  đoán  nhầm, những thứ Thái Tử tặng  hôm đó,  đều  mang  đổi thành vốn liếng cả  đúng ?"
 
Hơi thở của  kề sát bên tai, ngay cả qua tấm rèm che mặt,  vẫn  thể ngửi thấy mùi hương  thoang thoảng. Toàn   cứng đờ như một con chuột nhắt giả chết.
 
"Vương gia... quả là thần cơ diệu toán."
 
Hắn   nịnh nọt, khẽ bật : "Bổn vương chỉ tò mò,  tiền đó trong tay nàng, giờ  sinh lời gấp mấy  ?"
 
Ta vội vàng trượt khỏi đùi , quỳ xuống đất: "Vương gia minh xét,   chỉ  tìm cho  một con đường sống. Ai ngờ mấy tháng gần đây, cửa hàng  buôn may bán đắt lạ thường. Thiếp  e rằng   đủ năng lực để quản lý một cửa hàng lớn như . Hôm nay đến đây,    bàn bạc với thương hội chuyện sang nhượng cửa hàng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhi-tieu-thu-hom-nay-da-tron-chua/27.html.]
 
"Muốn bán cửa hàng?"
 
"Vâng."
 
Dương Trầm khom  xuống Hắn đưa tay vén tấm sa mỏng của rèm che mặt  lên, khựng  một chút. Ta  nhéo đùi,  đỏ hoe mắt: "Thiếp    vì  Vương gia  đến mai mối cho thiếu gia Đàm gia, chỉ  nếu    gả , phụ  nhất định sẽ  bán     nữa. Đây là cách duy nhất để   tự lo liệu đường lui cho . Xin Vương gia thương xót...Nếu Vương gia  thể tiếp quản  bộ cửa hàng,     nguyện báo đáp ơn  đến chết."
 
"Nàng  bán bao nhiêu?"
 
Nghe ,  mừng rỡ ngẩng đầu: "Các cửa hàng khác chỉ cần trả tiền là bán, chỉ riêng Ngọc Chi Xuân, bán những mặt hàng độc nhất vô nhị. Những hàng hóa đó đều là đồ tiêu dùng hàng ngày, công thức  độc quyền, khắp thiên hạ  nơi nào   thứ hai. Cửa hàng mỗi tháng lãi  một nghìn lượng bạc. Nếu thương hội  mở chuỗi cửa hàng, doanh thu sẽ tăng gấp bội. Lăng Sương  dám đòi hỏi nhiều, tính cả các cửa hàng khác, một giá năm mươi vạn lượng bạc trắng."
 
Dương Trầm vuốt ve chiếc nhẫn  tay, : "Ồ! Nghe nàng khoe khoang một hồi, liền   bỏ  năm mươi vạn lượng, nhị , nàng xem  là kẻ ngốc ?"
 
Ta  cúi đầu dập đầu: "Vương gia minh xét, nếu Ngọc Chi Xuân  sinh lời, Vương gia cũng chẳng mượn danh nghĩa thương hội đến gặp    gì. Hiện tại hàng hóa của Ngọc Chi Xuân đang   ưa chuộng, một lọ ở kinh thành   đẩy giá lên gấp ba  so với giá gốc. Xin thứ cho    thẳng, hiện nay Bắc Cương đang  chiến loạn, nếu thương hội hoàng gia  thể mang mặt hàng  đến các nước khác, hẳn là  thể giải quyết  mối lo quốc khố trống rỗng đang cấp bách hiện nay."
 
Ta  dứt lời,  khí xung quanh bỗng trở nên tĩnh lặng. Dương Sầm chống cằm   chăm chú, khiến  rợn cả tóc gáy.
 
Một lúc lâu ,  mới thản nhiên lên tiếng: "Người , mang khế ước lên đây."
 
Chẳng mấy chốc, một  từ ngoài cửa bước , bưng theo khế ước. Dương Sầm cầm bút ,  đó đóng dấu của thương hội.
 
Ta thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đón lấy khế ước, lướt mắt  qua,  sững . Năm mươi vạn lượng bạc trắng, trả  hai mươi vạn lượng, ba mươi vạn lượng còn  sẽ thanh toán  tháng chín.
 
"Vương gia, đây là ý gì?"