Ta   xe ngựa,  đoàn quân hùng mạnh phía  , nước mắt trực trào: "Thảo nào   hồi âm, hóa   đang  đường hành quân, căn bản  nhận  thư  gửi đến kinh thành..."
 
Dương Trầm  sang  ,   đoàn xe chở lương thực phía : "Nàng mang đến ?"
 
Ta hít một  thật sâu,  hiệu cho  hầu dâng lên một quyển sổ: "Đây là tám triệu thạch lương thực mà  thu thập  từ sáu mươi tư thành, kính xin Vương gia xem qua."
 
Trong xe ngựa,  lúng túng đan tay  , im lặng  . Dương Trầm,  khi tháo chiếc mũ giáp nặng nề,  xuống bên cạnh , nhướng mày hỏi: "Không  nàng yêu tiền như sinh mệnh ? Sao , ba mươi vạn lượng còn   còn  đưa,  nàng  vội vàng chạy đến đây ?"
 
Ta ngẩng phắt đầu lên, hỏi : "Ba mươi vạn lượng?"
 
Dương Trầm kéo mạnh  về phía , giọng điệu  chút trách móc: " ,   phái  đến Kha Châu tìm nàng để đưa  bạc đó, ai ngờ nàng  bán cả căn nhà, biến mất  dấu vết suốt ba năm trời. Giờ trở về, nàng  mang đến cho  tám triệu thạch lương thực?" 
 
Hắn vẫn còn nhớ món nợ ba mươi vạn lượng bạc với  !
 
Ta  Dương Trầm, trong lòng ngổn ngang trăm mối cảm xúc. Suy cho cùng, chỉ khi tránh xa các nhân vật chính,  mới  thể giữ  mạng sống. Ta chỉ  trở thành một thường dân giàu , sống cuộc đời bình yên.
 
Ta  gượng, cúi đầu hỏi nhỏ: "Vậy...   ba mươi vạn lượng đó,  ...  còn trả ?"
 
Dương Trầm nheo mắt  , như đang cố gắng  vị: "Thẩm Lăng Sương,  thật sự  thể hiểu nổi nàng. Nói nàng ham tiền, nhưng tám triệu thạch lương thực ,  lẽ  lấy   bộ tích lũy của nàng trong ba năm qua ."
 
Ta vội vàng xua tay, giải thích: "Vương gia  cần  cố gắng hiểu . Lăng Sương chỉ là con gái của tội thần, vốn dĩ  nên  bất kỳ mối liên hệ nào với Vương gia nữa. Tám triệu thạch lương thực , chỉ là chút lòng thành nhỏ bé mà thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhi-tieu-thu-hom-nay-da-tron-chua/33.html.]
 
Dương Trầm buông tay  , thở dài: "Nếu trong triều   một nửa    lòng vì nước như nàng, thì Bắc Cương ngày nay   rơi  tình cảnh ."
 
Ta cúi đầu, im lặng một lúc lâu,  mới khẽ lên tiếng: "Thật ...  cũng  chút tâm tư."
 
Nghe   , Dương Trầm nhướng mày, ghé sát tai : "Ồ? Vậy nàng  xem, nàng  gì? Ngoài ba mươi vạn lượng, bất cứ thứ gì nàng , bổn vương đều  thể đáp ứng."
 
Hơi thở ấm nóng của  phả  tai, tim  đập loạn nhịp.
 
Bầu  khí ...
 
Ta l.i.ế.m môi, ngước mắt  , chỉ cách  gang tấc: "Chuyện ...   ,  đừng trách  quá tham lam..."
 
Dương Trầm  chằm chằm môi , khóe miệng cong lên: "Chỉ cần nàng dám ."
 
Ta cắn răng, đỏ mặt : "Chàng ,   một thương hội nhỏ! Ta cũng  giống như Đàm gia,    hưởng bổng lộc của triều đình!"
 
Ta  dứt lời,  liền sững . Một lúc , Dương Trầm nghiến răng hỏi: "Chỉ  thôi ?"
 
Ta  tít mắt  : "Vâng, hết ."
 
Ngay lập tức, cổ áo    siết chặt,  nghẹn thở, mắt trợn tròn. Hơi thở của  cũng trở nên gấp gáp. Không  bao lâu trôi qua, môi  khẽ chạm  vành tai : "Nàng  ,   từng   cưới nàng về phủ, bởi nàng quá thông minh, quá  cách cư xử. Nàng cố tình bày  sơ hở cho , giả vờ yếu đuối,  thừa lúc  mất cảnh giác mà bỏ trốn? Ngày Thái tử phi  thích sát, thấy xe ngựa của nàng chất đầy đồ đạc chuẩn  trốn ,    nàng  ý định rời  từ lâu. Ta cứ nghĩ,  chuyện  xong xuôi, nàng sẽ   nữa, ai ngờ nàng vẫn bỏ trốn, còn trốn đến nơi mà   thể tìm thấy..."