Nghe xong,  ngẩn . Nàng   gả cho thái tử ư? 
 
Khoan , nàng   chắc đang  đúng cuốn sách của   ? Hay là nàng    bản lậu, ăn cắp nội dung trả phí ? 
 
Ta  gượng: "Tỷ tỷ đừng đùa, ai mà   thái tử điện hạ  săn  què chân, e là khó đường con cái, cái ngôi thái tử   khi..."
 
Ta còn  kịp  hết câu, bỗng nhiên "chát" một tiếng vang lên. Gò má nóng rát như thiêu đốt. Ta kinh ngạc ngẩng đầu, Thẩm Sơ Ngưng  dám giơ tay tát ! Nàng    từ  cao, ánh mắt đầy vẻ giễu cợt: "Hay cho ngươi Thẩm Lăng Sương, dám bàn chuyện triều đình,  sợ mất đầu ? Thái tử điện hạ  tuấn phi phàm,   chắc chắn sẽ là minh quân, còn ngươi chỉ là một nhân vật phụ sống  quá chương mười, cũng dám ở đây lên tiếng ?" 
 
Nghe xong,  suýt chút nữa bật  thành tiếng. Không lẽ nàng  thực sự   bản lậu ? 
 
 để  thành vai diễn,  vẫn  ôm mặt, giả vờ nước mắt lưng tròng: "Sao? Tỷ tỷ  chuyện như thể   hết  chuyện về  ?" 
 
Thẩm Sơ Ngưng khoanh tay,  khẩy: "Dù  ngươi cũng chẳng sống  bao lâu nữa,  cho ngươi  cũng chẳng . Vài ngày nữa thánh chỉ ban hôn sẽ  ban xuống, còn hôn thư của biểu ca ngươi thì chẳng  giá trị gì nữa. Ta khuyên ngươi mấy ngày  nên ngoan ngoãn một chút, chỉ cần  tự tìm đường chết,  còn  thể cho ngươi sống thêm vài chương." 
 
Nói , Thẩm Sơ Ngưng phất áo bỏ , để     ngây . Một lúc lâu ,  cúi đầu,  khỏi nhếch môi  thầm.
 
Quá  ! Nữ chính thông minh  thấy , chỉ thấy một kẻ ngốc xem truyện lậu. 
 
Thái tử trong truyện của  vì  què chân nên tính tình vô cùng quái gở và bạo lực. Sau  dù  cưới thái tử phi, cũng chỉ là cưỡng ép. Thái tử phi vì những hành động tàn bạo của thái tử mà cả ngày buồn rầu ủ dột, cuối cùng thái tử c.h.ế.t đột ngột  nửa năm, nàng cũng  ép tuẫn táng theo. 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhi-tieu-thu-hom-nay-da-tron-chua/5.html.]
 
Năm đó vì chuyện  mà cả kinh thành cấm hết  hoạt động giải trí, quán  mà nữ chính mới mở cũng  dẹp tiệm, đến mức trong mơ tỉnh dậy vẫn còn  chửi rủa tổ tông mười tám đời nhà thái tử. 
 
Vậy mà Thẩm Sơ Ngưng   dám   gả cho thái tử? 
 
Thật là tuyệt vời! 
 
Ta  khẩy,  dậy khỏi mặt đất. Vừa ngẩng đầu,   thấy một vạt áo trắng thấp thoáng  khúc quanh. Ta vội vàng thu  vẻ mặt, ôm mặt giả vờ  lóc chạy về sân nhà . Thải Hoàn thấy mặt  sưng vù, đau lòng rơi nước mắt: "Nhị di nương bình thường  khắt khe cũng thôi ,  lão gia về  mà tiểu thư vẫn  chịu uất ức thế ?" 
 
Ta vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện của Thẩm Sơ Ngưng và thái tử, bèn xua tay : "Chuyện nhỏ thôi, đừng để bụng.  ...Thải Hoàn,  lấy hết  ngân phiếu mà  kiếm  từ việc  thoại bản những năm nay  đây, chúng  cùng  kiểm  cho cẩn thận." 
 
Thải Hoàn thấy  sắc mặt bình tĩnh,  hề  vẻ gì là đang chịu uất ức, mới ngoan ngoãn gật đầu,    lấy hộp đựng tiền. Đây là quy định bất thành văn giữa hai chúng . Mỗi ngày khi trời  tối, hai  liền đốt đèn,  xuống bàn để đếm tiền. 
 
"Tiểu thư,  ngày nào  cũng đếm một  ? Số ngân phiếu mà  dành dụm bấy lâu nay, sợ là   xuất giá cũng đủ lấp đầy mấy rương hòm ." 
 
Ta  nhổ nước bọt  ngón tay  đếm tiền: "Xuất giá cái gì mà xuất giá, Thải Hoàn, đợi  lấy  giấy bán  của ngươi từ chỗ lão phu nhân về, hai  hai tháng nữa sẽ trốn ." 
 
Tay Thải Hoàn đang đếm tiền khựng ,  trợn tròn mắt  : "Tiểu thư,  điên  ?" 
 
Ta  khẩy: "Ta  điên, nhưng Thẩm Sơ Ngưng thì chắc chắn là điên ."