"Nàng  cả ngày  ở nhà, hình như ngày nào cũng đến những nơi mà thái tử  qua  để lượn lờ..." 
 
"Phụ tử Thẩm gia  đúng là một lòng một ,  rõ lão Nhị Chu  như thế nào mà vẫn đ.â.m đầu  chỗ chết." 
 
Ta  chăm chú,  xổm đến tê chân,  loạng choạng, vô tình chạm  lá khô. 
 
"Ai!" 
 
Ta bật dậy định chạy, nhưng chân tê cứng, "bịch" một tiếng ngã nhào  bụi cây. Một lúc lâu ,   thấy giọng  trầm thấp của nam nhân: "Tìm!"
 
"Tuân lệnh!" Không   rạp  xuống bao lâu, đến khi tiếng bước chân xung quanh biến mất, a mới chậm rãi bò  khỏi bụi cỏ. Lúc  trời  tối hẳn, bọn họ chắc chắn   thấy . 
 
Ta vội vã chạy về sân, Thải Hoàn  trở về. Thấy  về, nàng vội lấy ngân phiếu trong n.g.ự.c : "Tiểu thư, tin vui đây ạ, ông chủ ,    sách mới ông  cũng  cần xem  nữa, trực tiếp đặt cọc tiền, chỉ cần mỗi  đưa bản thảo cho ông  là ông  in bán luôn." 
 
Ta cầm ngân phiếu lên đếm: "Thế thì  quá,   thu nhập  định ." 
 
"Tiểu thư, cái nghiên mực của    vỡ thế ?" 
 
Nàng  hỏi, tay  đang đếm tiền khựng : "Không cẩn thận  vỡ, sáng mai ngươi  chợ mua cái mới về."
 
Cũng may mà  Thẩm Tự Kiên, thời kỳ đầu Dương Trầm chẳng hề  chút ấn tượng   nào về Thẩm gia, ngay cả nữ chính cũng    nhiều việc  mới khiến   đổi cách . Nếu    lén  bọn họ  chuyện, thì cái loại nữ phụ mờ nhạt như ,  chắc  sống  đến ngày mai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhi-tieu-thu-hom-nay-da-tron-chua/9.html.]
 
Tốt nhất là mấy ngày tới  cứ ở yên trong nhà, như  sẽ   cơ hội gặp . Ai ngờ sáng sớm hôm ,  thấy một nha  lạ mặt bưng một chiếc hộp gỗ đàn hương vàng   cửa sân nhà .
 
 "Đây là cái gì?" 
 
"Đồ vật cô nương đánh rơi, vật về chủ cũ." 
 
Nha  cúi đầu,  xong liền cung kính đưa chiếc hộp cho Thải Hoàn, vội vàng   rời . Tim  đập thình thịch, mở hộp  xem, thấy bên trong đặt một chiếc nghiên mực thượng hạng,  nghẹn cả họng. Thải Hoàn kinh ngạc há hốc miệng: "Tiểu thư, đây là nghiên mực vân tùng đàn tử đàn thượng hạng, ở Ngọc Hạc Lâu  năm mươi lượng vàng một cái đấy ạ." 
 
Ta đương nhiên  món đồ  quý giá. Ta   cầm chiếc nghiên mực lên, phát hiện bên   một tờ giấy. Ta nhíu mày, rút  xem, thấy  đó  mấy chữ:【Muốn giữ mạng, hãy im lặng.】 
 
Ta sợ hãi, tay run lên bần bật, suýt nữa   rơi. 
 
"Tiểu thư,  chuyện gì ?" 
 
Ta trấn tĩnh , đặt chiếc nghiên mực  hộp: "Đi...  Ngọc Hạc Đường trả , mua cho  cái khác  năm mươi lượng là ." 
 
Sáng sớm hôm , Thải Hoàn   đổi nghiên mực, đến gần trưa mới về. Thấy nàng xách theo lỉnh kỉnh túi lớn túi nhỏ,   khỏi dừng bút: "Chẳng  chỉ bảo ngươi  mua một cái nghiên mực thôi ,  còn mua sắm bốc đồng thế?" 
 
Thải Hoàn thở hồng hộc đặt đồ xuống bàn,  từ trong bọc lấy  chiếc hộp gỗ đàn hương vàng . Ta ngớ : "Sao, bọn họ ức h.i.ế.p ngươi là con gái bé nhỏ,  cho đổi trả ?" 
 
Thải Hoàn xua tay: "Đừng nhắc nữa, tiểu thư ơi, ông chủ   thấy cái hộp gỗ đàn hương vàng , sợ đến mức mặt cắt  còn giọt máu. Đừng  đến chuyện đổi trả, ông  còn tặng thêm hai chiếc nghiên mực năm mươi lượng, cả cái  nữa ! Cái ! Cái ! Tất cả những thứ  nữa! Tiểu thư,    , ông chủ thấy con mang  xuể, còn cố tình phái xe ngựa đưa con về tận nhà. Ta  vất vả lắm mới đuổi  họ , cuối cùng   theo xe rau của lão Vu ở cửa  để lẻn về, mới   ai phát hiện..."