Nguyên một đám  ngoài cửa liền đưa mắt   đầy tò mò.
 
Ngay  đó,   bắt đầu xì xầm:
 
“Ê, dạo  thấy con bé Tiểu Hiểu béo lên thì ? Không chừng…”
 
“Phải , dạo gần đây nó   khỏi nhà mấy …”
 
“Có khi nào nó là kẻ hét bắt tr-ộ-m mà chính là tr-ộ-m ? Lỡ  nó lỡ dại  th-a-i,  bịa  chuyện nhặt  con, để  ai nghi ngờ…”
 
Nghe đám  bàn tán xì xào, dù  chuẩn  tâm lý từ ,  vẫn tức đến nghiến răng.
 
Bảo  dạo  Kỳ Xuyên cứ kiếm cớ “kèm học”   cho   khỏi nhà, cả ba bữa cơm cũng do Kỳ Yến mang đến.
 
Bà Trịnh Hồng còn “ bụng” lạ thường, tự tay may mấy bộ áo bông thật to cho  mặc.
 
 lúc đó còn cảm động…
 
Ai ngờ  là để chuẩn  cho hôm nay!
 
Áo bông rộng thùng thình, cộng với việc  ít  ngoài, khiến  khác càng dễ tin đứa trẻ là của .
 
Nghĩ tới đây,  tức đến nghiến răng nghiến lợi.
 
Tuy ,  vẫn giữ nét mặt bình thản, mỉm  :
 
“Vậy thì phiền chị Yến nhé. Để tụi em  xem tận mắt mới yên tâm .”
 
“Hừ.”
 
Kỳ Yến hừ lạnh,  mở cửa cho chúng  .
 
Cả nhóm   bước  sân, thì từ phía trong phòng liền vang lên tiếng trẻ con  nho nhỏ…
 
Vài bà dì nhanh chân đẩy cửa bước  , chỉ thấy một đứa bé   giường, mặt mày tím tái vì lạnh,  đến mức  còn sức để  nữa.
 
“Trời ơi, tội nghiệp quá. Đứa nhỏ    lạnh đến mức  chứ?”
 
“Nhà họ Kỳ   nấu chút cháo  nước cơm cho nó uống?”
 
Bà Trịnh Hồng thì gượng , trả lời bằng giọng nửa thật nửa giả:
 
“Ối dào! Nấu  chứ, chỉ là đứa bé  lạ  nên  chịu uống thôi!”
 
Nói  bà   sang ,  bộ bất đắc dĩ thở dài:
 
“Tiểu Hiểu ,  con thử cho bé uống . Dù  cũng là một sinh m-ạ-ng,  thể để mặc  mà.”
 
  khẩy:
 
“Dì Trịnh  gì lạ , đứa bé    do con sinh , con cho nó uống thì nó sẽ chịu uống chắc? Theo con thấy thì nên báo công an , để họ điều tra xem ai  nhẫn tâm vứt bỏ con  như thế. Biết  đây   trẻ  bỏ rơi mà là trẻ  thất lạc thì ? Giờ cha  nó chắc đang sốt ruột lắm đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nho-binh-luan-v-a-m-a-t-ca-nha-tra-nam-hut-m-a-u/chap-4.html.]
 
Nghe   , những  trong phòng  mới nhen nhóm nghi ngờ liền  dập tắt bớt.
 
 là , nếu thật sự là cô gái  chồng sinh con, âm thầm vứt bỏ thì  dám mạnh miệng bảo  báo công an?
 
Có lẽ nhà họ Kỳ cũng   ý gì , chỉ là hiểu lầm thôi.
 
Thấy   trong thôn bắt đầu d.a.o động,  thầm mừng trong bụng.
 
Còn bà Trịnh Hồng thì mặt mày bắt đầu khó xem, hừ một tiếng,  sang con gái mắng:
 
“Đồ  chổi, còn  mau mang cháo gạo ,  để cháu mày ch-ếc đói !”
 
Vừa dứt lời, bà  như sực tỉnh, ý thức    lỡ miệng, liền bịt miệng , vội vàng chữa cháy:
 
“Các dì đừng hiểu lầm, là thằng con nhà  nó ngốc, còn trẻ  non , nhặt  đứa bé  đành, còn bảo  duyên với nó,  nhận  con nuôi  mà!”
 
Câu   như đổ thêm dầu  lửa, khiến ngọn lửa hóng chuyện của   bùng cháy mạnh hơn bao giờ hết.
 
Thậm chí   bắt đầu lườm nguýt , cứ như chắc chắn  là  sinh con  vứt bỏ  thương tiếc.
 
 lúc đó, một  trai trẻ  ngoài hóng chuyện bỗng lên tiếng.
 
“Ơ,  Kỳ Xuyên , em nhớ mấy tháng   thường dẫn chị Tiểu Hiểu lên huyện đấy. Em định hỏi mãi mà quên mất, hai    gì ?”
 
Người  là Trịnh Thuận Nghĩa – em họ của Kỳ Xuyên, bình thường  tỏ thái độ lạnh nhạt với .
 
Lúc , bình luận  màn hình cũng náo nhiệt  kém:
 
“Là Tiểu Nghĩa đó! Bình thường nam chính nữ chính đối xử  với   lắm. Giờ    về phía họ , cảm động   luôn!”
 
“Tiểu Nghĩa đúng là nam phụ si tình của truyện ,   ghê! Còn nữ phụ thì đáng đời, ai bảo cô   lớn chuyện quá  gì!”
 
“ nhớ chính Tiểu Nghĩa là  giấu thư báo trúng tuyển đại học của nữ phụ, còn khuyên nữ chính –   bụng –   cô  lên thành phố học đại học.”
 
“Ban đầu nữ chính còn định từ bỏ đại học,  về Hải thị kiếm việc nuôi nam chính. Mãi đến  lúc , Tiểu Nghĩa mới đưa thư báo trúng tuyển cho họ – bất ngờ ghê !”
 
“Cái con  như nữ phụ mà lên đại học thì chỉ gây họa. Nữ chính  cô   học là giúp đời đó!”
 
Đọc tới mấy dòng bình luận đó, tim  như  bóp nghẹt – thư báo trúng tuyển?
 
Hôm qua  ai nhắc tới điều .
 
Hóa    thi đỗ đại học, chỉ là bức thư trúng tuyển   Trịnh Thuận Nghĩa giấu .
 
Mà nếu  khi rời ,  mới đưa thư đó cho Tô Uyển Uyển thì  nghĩa là – thư vẫn còn trong tay !
 
 nhất định  lấy   nó.
 
Nghĩ đến đây, tim  đau như cắt, nhưng  vẫn cố giữ bình tĩnh.
 
Còn tình thế  mắt thì, nhờ câu  của Trịnh Thuận Nghĩa, sự nghi ngờ của    một  nữa bùng lên.