cố nén cơn tức, giả vờ  để ý đến ánh mắt nghi ngờ của đám đông,  mặt tỏ vẻ quan tâm:
 
“Đứa bé xem , giờ tụi   thăm cô Tô trí thức ! Mấy tháng nay  thấy cô ,  Kỳ Xuyên còn bảo bệnh nặng nữa. Mình  mặt đội sản xuất qua hỏi thăm chút, kẻo  các trí thức trẻ nản lòng.”
 
“Phải đó! Đồng chí Tiểu Hiểu  chí ! Chúng   xem !”
 
Cả nhóm  rầm rộ kéo   về phía phòng của Tô Uyển Uyển.
 
Vừa tới cửa, liền thấy Kỳ Xuyên mặt đen như đ.í.t nồi,  chắn  phòng.
 
“Tô trí thức vẫn còn đang bệnh, bác sĩ cũng   khả năng lây,   hôm khác hãy đến thăm, lỡ lây bệnh thì   .”
 
   thể để  toại nguyện .
 
“Anh Kỳ Xuyên,   là  đúng . Cô Tô là đồng chí cùng  công tác với tụi em, chẳng lẽ vì cô  bệnh nặng mà tụi em  bỏ mặc  đến thăm? Nếu  thì  khác gì loại  hèn nhát, bỏ rơi đồng đội?
 
Với , nhà   bụng cho cô  ở  tĩnh dưỡng, còn chăm sóc tận tình,  tụi em  thể vì sợ mà   thăm cô  chứ? Em thấy   trong nhà  vẫn khỏe mạnh bình thường mà! Có khi là   nghĩ nhiều quá thôi, chắc bệnh đó cũng chẳng lây .”
 
Lời   dứt,  ánh mắt bắt đầu  kỹ   nhà họ Kỳ. Thấy ai cũng khỏe mạnh, rắn rỏi,  nghi ngờ lập tức tan biến.
 
Một bà dì nóng nảy đẩy cửa bước thẳng  trong.
 
Những  khác cũng  lượt kéo   .
 
May mà phòng của Tô Uyển Uyển khá lớn, gần như là phòng lớn nhất ngoài trừ phòng ngủ chính của nhà họ Kỳ, nên mười mấy  vẫn  thoải mái.
 
Lúc , Tô Uyển Uyển đang  yếu ớt  giường, mặt mày trắng bệch.
 
Cả đám  giật .
 
Phòng cô   dọn dẹp kỹ càng,  hề  dấu vết nào cho thấy  sinh con.
 
 chen  giữa đám ,  xuống bên giường,  tới gần  ngửi thấy mùi m-á-u thoang thoảng.
 
 lập tức giả vờ lo lắng:
 
“Tô trí thức, chị  bệnh gì ? Trông nặng lắm đấy. Không , em thấy nhất định  gọi đội mượn xe đưa chị lên bệnh viện huyện khám mới .”
 
Tô Uyển Uyển  gượng, hiển nhiên cô   dám  bệnh viện  lúc  – dù  cũng  sinh con xong.
 
Cô  cố   vẻ yếu ớt, cất giọng nhỏ nhẹ:
 
“Không cần  đồng chí Tiểu Lâm, nhà chú Kỳ  đưa   khám , bác sĩ kê thuốc , uống vài ngày sẽ đỡ.”
 
Nói xong, cô  còn cố ý ho vài tiếng, giả vờ hiểu chuyện:
 
“Cảm ơn các dì các bác  đến thăm, nhưng bác sĩ  dặn là bệnh của   thể lây. Mọi  nên  ngoài , lỡ  may lây bệnh cho   thì  thật sự sẽ áy náy lắm.”
 
“Ờ đúng , thôi để Tô trí thức nghỉ ngơi, tụi   ngoài  thôi!”
 
Thấy ai cũng chuẩn  rút lui,  bỗng hét lên:
 
“Tô trí thức, chị  ?!”
 
Tất cả ánh mắt lập tức đổ dồn về phía .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nho-binh-luan-v-a-m-a-t-ca-nha-tra-nam-hut-m-a-u/chap-5.html.]
Ngay khoảnh khắc Tô Uyển Uyển còn đang sững ,  lập tức vén tung tấm chăn   cô  lên.
 
“Trời ơi! Tô trí thức,  phần  của chị đầy m-á-u ? Mau   đưa chị  bệnh viện! Chị   thương !”
 
Ai nấy đều  cảnh tượng  mắt dọa cho sững sờ.
 
Chỉ thấy lớp chăn dày   Tô Uyển Uyển   m-á-u nâu đỏ thấm đẫm.
 
Mặt Tô Uyển Uyển cứng đờ, cô  định giật  chăn, nhưng   nhanh chân tránh .
 
“Các dì mau  xem , Tô trí thức   ? Chẳng lẽ là  nhà họ Kỳ ngược đãi?”
 
 hét  cửa:
 
“Mau gọi đội trưởng! Nhân tiện mượn xe, chúng   đưa Tô trí thức  bệnh viện ngay!”
 
Tiếng la của  khiến đám  đang tụ tập bên ngoài ùa ,  ít   thấy rõ cảnh tượng bên trong.
 
Ai nấy đều sợ hãi. Mấy  trai trẻ thậm chí  chạy  tìm đội trưởng.
 
Cả nhà họ Kỳ  chuyện xảy  bất ngờ  cho choáng váng,  kịp phản ứng thì căn phòng   vây chật kín trong ngoài.
 
Kỳ Xuyên cố chen  nhưng  vài thanh niên trí thức giữ , bắt    đưa  lời giải thích.
 
Lúc , mấy bà dì  kinh nghiệm sinh nở  kiểm tra qua tình trạng của Tô Uyển Uyển, lập tức nhận  điểm bất thường.
 
“Trời đất,  là  Tô trí thức    bệnh, mà là  mới sinh xong đứa bé.”
 
“M-á-u  rõ ràng là sản dịch  sinh, còn gì nữa!”
 
“  bảo , nhà họ Kỳ keo kiệt thế cơ mà, tự nhiên   bụng đến mức cho   ở  dưỡng bệnh? Lại còn nhận nuôi đứa trẻ như con ruột ? Hóa  là định giấu đầu hở đuôi, tưởng ai cũng ngu chắc?”
 
Cả đám  bắt đầu chỉ trỏ  nhà họ Kỳ, tiếng bàn tán vang dội  tận ngoài.
 
 đoán chắc đội trưởng sắp đến , liền chen khỏi đám đông, chạy  ngoài sân.
 
Vừa chạy,    như  xé tim, gào lên thảm thiết:
 
“Kỳ Xuyên! Tại ? Tại    đối xử với  như ?  là vị hôn thê của  mà, là  từ nhỏ   đính hôn với  đó!”
 
“Thảo nào! Thảo nào tối qua  ôm đứa bé đến gõ cửa nhà , nhất định bắt  chăm giúp.
 
Thảo nào dạo   cứ viện cớ kèm học   cho   ngoài.
 
Thảo nào mấy tháng   liên tục kiếm cớ dẫn  lên huyện mà chẳng mua sắm gì…”
 
Đính hôn mười tám năm,  mà  đầu tiên   may áo bông cho ,  cố tình may thật rộng.
 
Thảo nào hôm nay bà  với chị   năng bóng gió, cứ  đẩy đứa bé  sang cho , để   tưởng là  sinh.
 
Lúc đó  còn tưởng  đa nghi…
 
Không ngờ đứa trẻ  thật sự là con của nhà họ Kỳ, là con của  với Tô Uyển Uyển!
 
“Hu hu hu…   sống nổi nữa ! Trời ơi, nhà họ Kỳ các   sợ  sét đ-á-nh !”
 
  nức nở, mà đám đông xung quanh thì   đầy thương cảm.