NHỚ MÃI KHÔNG QUÊN, KHÔNG QUÊN, KHÔNG QUÊN - 2

Cập nhật lúc: 2025-04-08 11:30:09
Lượt xem: 4,604

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2B6nZJ3Kf8

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

giữ một đầu chăn, giữ đầu .

 

"Mẹ, đắp cho Xuyên , em lạnh lắm."

 

bướng bỉnh chịu buông, chằm chằm mắt .

 

Mẹ gì, chỉ dùng sức, giật chiếc chăn bông cũ, quỳ lên giường đất, từ từ vuốt phẳng gấp gọn , đặt về chỗ cũ.

 

ngơ ngác rạp bên mép giường, đầy kiên trì.

 

"Không thể đắp, đắp thì thiêu cùng nó."

 

Mẹ l.i.ế.m đôi môi khô nứt, dùng giọng gần như thấy với .

 

Tỉnh Xuyên là đứa con mà họ luôn mong mỏi, khi em chăn bò mất con bê, cha liền vung gậy đ.á.n.h em túi bụi.

 

Khi em tìm bê, chẳng may rơi xuống vách đá, cuối cùng ngay cả một chiếc chăn rách cũng thể mang theo?

 

Năm đó mới chín tuổi, hiểu vì như .

 

Một đứa trẻ sống bằng một con bê, một đứa trẻ chếc còn bằng một chiếc chăn rách.

 

Rõ ràng cha từng mong ngóng em đến thế, thậm chí còn đặt cho cái tên Chiêu Đệ, nghĩa là gọi em trai về.

 

Đáng lẽ , họ nâng niu em như châu báu.

 

kỳ vọng như , thì lẽ quý trọng đến cùng.

 

Sự lạnh lùng của cha khiến sợ hãi.

 

Trời tối, cha và mấy chú bác họ khiêng Tỉnh Xuyên bãi sông, chất củi lên và thiêu em.

 

Mùa hè mưa nhiều, nước sông rộng và đục ngầu.

 

Ngọn lửa nhanh chóng tắt ngấm, điếu t.h.u.ố.c trong miệng cha và các chú bác sáng tối lấp loáng.

 

Họ vội vã men theo con đường cũ trở về, thì trốn bờ ruộng xa.

 

Trong gió thoảng mùi khói nhè nhẹ, lẫn với mùi thịt cháy khét.

 

Không lâu , họ vòng qua gò đất núi khuất hẳn.

 

mò trong bóng tối đến đống tro tàn .

 

hề sợ hãi.

 

Bãi sông rộng cũng chẳng dài, nhưng nó ôm lấy bao linh hồn non nớt, nơi nương náu.

 

03

 

Làng của chúng nhỏ, ngớ ngẩn u mê.

 

Trẻ con đến mười tuổi nếu chếc thì thể chôn xuống đất .

 

Bởi vì sát khí quá nặng, chỉ đốt bằng lửa mới thể trấn linh hồn non nớt .

 

Mọi trong làng đều ngầm thừa nhận bãi sông là nơi để việc

 

?

 

Vì nó đủ xa làng, chiếm đất, chỉ cần nước sông dâng lên, cơ thể bé nhỏ co ro sẽ theo dòng nước mà trôi .

 

Trôi , chẳng ai cả.

 

Chỉ là, linh hồn của họ thật sự thể về, bởi vì họ từng hiện hồn phá rối, nhanh liền quên lãng.

 

Bình thường khi trời sập tối, trẻ con tuyệt đối đến bãi sông, vì nơi là cấm địa, là nghĩa địa của những đứa trẻ chếc.

 

cũng từng sợ hãi.

 

Năm bảy tuổi, Tỉnh Xuyên mới năm tuổi.

 

Ngày hai mươi ba tháng Giêng đốt cỏ khô, bảo và Tỉnh Xuyên ngoài nhặt củi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nho-mai-khong-quen-khong-quen-khong-quen/2.html.]

 

Lúc nhà ai cũng nghèo, cỏ khô mặt đất dùng cào cào hết đến khác, đến rễ cỏ cũng đào về đốt bếp, gì còn củi?

 

Chỉ bãi sông là còn mọc đầy những bụi ngải cao, đeo giỏ lưng, dắt Tỉnh Xuyên theo cùng mấy đứa trẻ khác, lấy hết can đảm đến bãi sông chặt ngải.

 

Trong một bụi ngải, cuộn tròn một đám gì đó đen sì sì, rõ hình thù.

 

Chúng đều thấy, ai cũng hoảng loạn bỏ chạy, cõng giỏ, dắt Tỉnh Xuyên chạy một mạch về nhà.

 

Tối hôm , Tỉnh Xuyên lên cơn sốt cao, sốt suốt ba ngày, tiêm t.h.u.ố.c uống t.h.u.ố.c đều vô dụng.

 

Mẹ lên chùa xin quẻ, lấy một lá bùa đốt thành tro, cho Tỉnh Xuyên uống với nước — và em thực sự kỳ diệu mà khỏi bệnh.

 

Lần đ.á.n.h dữ, cây chổi từ cây cao lương cũng quất đến bung cả tua .

 

Từ đó, ôm trong lòng nỗi sợ sâu sắc với bãi sông.

 

đống tro tàn là em trai , nên sợ nữa.

 

Khi cõng em , em lưng , mà !

 

Rất nhanh đó em lớn lên, dùng đôi tay mềm mại non nớt nắm lấy tay , gọi là chị.

 

Vì nhà nghèo, em b.ú đủ sữa, ba tuổi đầu vẫn trọc lóc, chẳng sợi tóc nào.

 

học, em ở hành lang bên cạnh , một ngày dài.

 

Em mặc quần áo cũ từng mặc, loang lổ màu sắc.

 

Em , lên còn một lúm đồng tiền.

 

Em giống , là một đứa trẻ xinh xắn.

 

Trẻ con trong làng thường hai má đỏ bừng bừng, riêng em thì .

 

Em : "Chị ơi, đợi em lớn sẽ mua cho chị một bó dây buộc tóc màu đỏ, để chị đổi mỗi ngày mà buộc tóc."

 

 

Dưới đống tro tàn chôn cất em trai , nên thấy sợ.

 

Tro tàn quá mỏng, thể phủ kín thể nhỏ bé, co quắp, biến dạng của em.

 

cào lớp tro tàn , em cuộn như trong một tư thế an và bình yên.

 

Giống hệt như khi ngủ bên cạnh .

 

ôm em, trời tối đen như mực.

 

Bóng tối nuốt chửng em, cũng nuốt luôn nước mắt của .

 

Khi đang vụ đậu Hà Lan kết trái, những dây leo mềm mại treo đầy quả đậu căng tròn.

 

Đó là thửa ruộng nhất nhà .

 

Trên mảnh ruộng một phần đất dành mộ phần, nơi đó chôn ông nội .

 

cầm xẻng, từng nhát từng nhát đào chân ông nội.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

chôn em trai chân ông, như em sẽ trôi theo dòng nước đến một nơi xa lạ vô danh.

 

Đường xa quá, nếu em nhớ nhà, thì về bằng cách nào?

 

chôn em, ngay cả một nấm mộ cũng thể để cho em.

 

Tối hôm đó về nhà muộn, ai tìm , cũng ai hỏi .

 

Trên bàn bếp còn để một bát mì nở nhão từ lâu, ánh đèn 30 watt vá gấu quần cho cha.

 

Cha thì hút t.h.u.ố.c bên cửa sổ.

 

Mọi thứ vẫn như thường, chỉ là… còn Tỉnh Xuyên nữa.

 

Loading...