Ngay khoảnh khắc hai bên đối đầu,  còn  kịp  gì với Đoạn Vô Kỳ, thì một mũi tên  bay vụt qua đầu , găm thẳng  giữa trán Tam hoàng tử.
Mũi tên   b.ắ.n từ nơi  xa,   thấy  bắn, nhưng  ,  đưa thư   thành nhiệm vụ, cứu binh đến từ phủ tướng quân - là tỷ tỷ của .
Chỉ  tỷ tỷ mới  dũng khí và tài b.ắ.n cung tuyệt vời như ,  thể  lượt cứu  khỏi hiểm nguy, nhất định là tỷ tỷ .
Đoạn Vô Kỳ chạy tới ôm chầm lấy ,  mà  .
Ta  chút bối rối: "Thật chẳng  thể thống gì cả, ngươi  thấy   trói , chắc là  nghĩ đến chuyện hai tay dâng chiến thắng cho   chứ gì?"
Đoạn Vô Kỳ lắc đầu: "Lúc tỷ tỷ bảo  ,   nghĩ kỹ , chỉ cần  dám động  tỷ một cái,  nhất định sẽ g.i.ế.c . Ta  mai phục sẵn , nhưng   Ngũ tẩu giành mất ."
Ta  cảm động cũng  bất ngờ,  chỉ  .
Đoạn Vô Kỳ   lóc,  hung dữ : "Ta nhất định sẽ g.i.ế.c !"
Hình ảnh ...   hài hòa một cách kỳ lạ thế nhỉ?
Một giọng nữ từ xa đến gần: "Một tên nam nhân to xác thế  mà  lóc,   mà nổi hết da gà. Liễu Như Họa, ngươi cũng thật là nhẫn nhịn,   tát cho  một cái?"
Ta đẩy Đoạn Vô Kỳ , nhào  lòng tỷ tỷ, cảm thấy vô cùng an tâm,  ngọt ngào : "Ta   mà, chuyện cứu giá   thể thiếu  vị nữ tướng quân của chúng  chứ." 
Tỷ tỷ cẩn thận kiểm tra  từ đầu đến chân,  đó mới yên tâm mà mắng yêu: "Cứu giá gì chứ? Uy phong thật đấy, ngươi là cái thá gì mà dám tự xưng là giá, bớt tự dát vàng lên mặt ." 
Xác nhận   , tỷ tỷ liền lập tức  giải quyết những chuyện còn , chỉ để  chiếc áo choàng của , bọc thêm cho  một lớp nữa. 
Trong lòng  vui sướng, dường như những vết thương   cũng  còn đau đớn nữa,  kéo tay Đoạn Vô Kỳ, hỏi: "Ngươi   thấy ? Tỷ tỷ   , nàng    đến cứu giá, nàng  đến để cứu  đấy." 
Đoạn Vô Kỳ im lặng mất vài giây, dường như đang cố gắng nhớ , phân tích,  mới chậm rãi : "Hình như... đúng là nàng    ..."
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
"Sao cơ?" 
Y phục nặng quá, đè lên   thật mệt, lười tranh luận với : "Ngươi  hiểu ẩn ý trong lời  ? Chuyện của tỷ   bọn , ngươi đừng  xen !" 
Bệ hạ quả thực  thương  nặng, Tam hoàng tử tuy  dám ngang nhiên điều động binh lính đến tẩm cung của Bệ hạ, nhưng  sai  canh giữ cửa cung, lấy danh nghĩa bảo vệ,  cho ngự y đến chữa trị. 
Nếu   Đoạn Vô Kỳ kịp thời đến, hậu quả thật khó lường. 
Tuy rằng giữ  mạng sống, nhưng Hoàng thượng   tổn hại nguyên khí nặng nề. 
Trong những ngày  lâm bệnh,  lập Đoạn Vô Kỳ  Thái tử. 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhu-thi-nhu-hoa-dfas/chuong-11.html.]
Nếu là ba năm về , chắc chẳng  ai ngờ rằng, cuối cùng   lên ngai vàng  là Đoạn Vô Kỳ. 
Cho dù chiếu thư  ban xuống, vẫn  những lời nghi ngờ. 
Dân gian thậm chí còn đồn đại Bệ hạ  băng hà, hiện giờ là Đoạn Vô Kỳ giả truyền chiếu thư lập trữ. 
Ngay cả cha  cũng  chút lo lắng về quyết định của Bệ hạ, dù  ông cũng từng kiên quyết cho rằng, tỷ  chúng  gả cho ai, cả đời  cũng sẽ   duyên với ngôi báu. 
  gì  lo lắng chứ? 
Bệ hạ tự  tính toán của . 
Những  đổi của Đoạn Vô Kỳ những năm qua,  là   rõ nhất, hơn nữa Hoàng thượng và cha   là vua  nhiều năm,  hiểu rõ con  của cha, cho nên  dám đánh cược  lòng trung thành của ông.
Vua  gây  chuyện cướp ngôi loạn nước hoang đường như thế, nên  cần cha  trấn an lòng  trong thiên hạ, cũng như cần dựa  tỷ tỷ  nơi biên ải chống giặc ngoại xâm.
Quan trọng hơn, Liễu gia ngoài  và tỷ tỷ  chẳng còn ai nối dõi.
Bao năm nay trong cung, vua  thấy rõ  thể  yếu ớt đến nhường nào, nào  thể sinh con nối dòng.
Đợi đến khi  c.h.ế.t , sự huy hoàng của Liễu gia cũng chấm dứt, chẳng còn lo chuyện ngoại thích chuyên quyền.
Hoàng thượng ơi,  thật sự  tính toán hết  đường .
Thực  ai cũng   sống   bao lâu nữa, chỉ  vài  yêu thương   cõi đời  vẫn ôm mộng hão huyền,   tỉnh giấc.
Chuyện   cũng ảnh hưởng  nhỏ đến sức khỏe của .
Suốt những ngày qua, Đoạn Vô Kỳ   lo cho bệnh tình của Hoàng thượng,   vất vả chăm sóc .
May mà trời đất dần ấm lên,   hết lòng bồi bổ cho  bằng thuốc thang lẫn thức ăn, cuối cùng cũng khiến  khỏe hơn đôi chút, còn bản   thì  gầy rộc hẳn .
Lần  đến cả tỷ tỷ cũng  thốt lên: "Muội tăng nửa cân thì  sụt mất ba cân, nào  kiểu hành xác thế ? Cứ đà   đến ba tháng nữa, hai đứa sẽ thành một đôi bệnh nhân mất thôi."
Ta nắm lấy tay tỷ tỷ, tựa  vai nàng: "Tên ngốc  trời sinh vất vả, khuyên thế nào cũng  . Con trẻ lớn ,  bao giờ chịu  lời ."
Tỷ tỷ  bênh vực Đoạn Vô Kỳ: "Muội   giữ lương tâm chứ,  còn   lời  ? Dù  đưa dây thừng bảo   treo cổ,  cũng chỉ lo tìm chỗ nào đất  để chết, mong phù hộ cho   bình an."
Ta   gì, trong lòng chỉ nghĩ đến việc   tìm cho  một nơi an nghỉ thật , non xanh nước biếc,  thể phù hộ cho    bình an.
Tương lai, tất cả bọn họ đều  sống thật .