Thường Quân   tê dại, đầu đau như búa bổ. Mơ màng  lên trần nhà, hình như căn phòng    là căn phòng của cô và Ngọc Lan nhưng   quá quen thuộc- là phòng của Bạch Phi. Cô giật , bình tĩnh mất vài giây nhận   đang   nền nhà lạnh lẽo. Nhìn sang bên cạnh, một hình nhân nam đang to bằng  thật đang đặt cạnh cô. Điều đáng sợ là hình nhân   mắt. Cô hết hồn hoảng sợ, đánh mắt một  nữa,  bàn  việc đang là cặp nến đỏ . Tuy nhiên còn  đốt, cả căn phòng chỉ  ánh sáng từ chiếc đèn bên ngoài vườn chiếu .
Cánh cửa phòng chợt mở, Bình Nguyên và Ngọc Lan  thấy một  đang mặc một bộ hỉ phục đỏ thẫm  nền nhà. Hai  chạy , nhận định là Thường Quân, Bình Nguyên đỡ cô  dậy,
- Sao   ở đây?- Thường Quân hỏi
- Chuyện    . – Anh vội vàng đỡ cô  dậy. 
Lúc  cô mới nhận     đang là bộ đồ cô dâu màu đỏ.“Cô  minh hôn với cái hình nhân ? Ai  mặc bộ đồ  lên  cô.”,…Trong đầu cô lùng bùng hàng tá những câu hỏi.
- Trước tiên cởi bộ đồ   . – Bình Nguyên lên tiếng. Ngọc Lan và  cùng xúm  gỡ bộ đồ  .- Cất nó , chúng  mau   phòng thờ.
Thường Quân vội giấu bộ hỉ phục  phòng ngủ  theo chân   đến phòng thờ tham gia lễ minh hôn. Tầm  là mười hai rưỡi, thầy Phán vẫn   lệnh  lễ, vì  cặp nên  bàn còn  thắp. Khánh Linh  thấy ba    thì thở phào nhẹ nhõm.
Lúc  bất chợt A Hường kêu lên:
- Sao hình nhân nam   mắt. Lúc cháu bỏ  phòng  Bạch Phi nhớ là  hề  hình vẽ mắt mà nhỉ?
- Chị  ,  chị  mang hình nhân  phòng chú họ?- Ngọc Lan hỏi
- Là thầy Phán bảo chị mang hình nhân nam  phòng  hai Bạch Phi đề linh hồn nhận ,  khi  lễ sẽ là lễ động phòng, lễ động phòng  sẽ diễn  ở phòng . Nãy chị cũng để sẵn cặp nến đỏ  bàn .
- Chị để lúc mấy giờ?- Thường Quân hỏi
- Tầm 9 giờ tối gì đó. Lúc đó chị chắc là hình nhân   mắt mà.
- Là cháu, là cháu  vẽ mắt cho chú hai.- đứa trẻ Đình Phong nhanh nhảu khoe chiến tích.
- Cái gì?- Thầy Phán lo lắng-  là là họa thì  thể tránh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhung-chuyen-quai-di-tap-3-ao-cuoi-do-tham/chuong-4.html.]
- Bây giờ    thầy- Bạch phu nhân- Ngô Hiển lo lắng hỏi.
- Vẫn cử hành hôn lễ bình thường.
 1 giờ sáng, thầy Phán  hiệu cho   tắt đèn, thắp nến,  lùi  . Trền hai chiếc ghế đặt hai hình nhân. Người thầy pháp bắt đầu đốt hương, hương  cháy, đến  thứ 5, cuối cùng bó hương cũng bén lửa, nhưng mà  những cây hương bắt đầu chảy nước vàng xuống tay thầy phán. Tay ông ướt đẫm thứ nước màu vàng, mùi m.á.u tanh lòm xộc thẳng  mũi. Tay ông vẫn nắm chặt bó hương, bắt đầu nhắm mắt  chú. Bất chợt hai cây nến  bàn bùng cháy lan sang khắn trải bàn  đốt lụi hai hình nhân  hai bên. Thầy Phán nhanh tay lấy chậu nước hắt  đám cháy.
Bạch Luân lo lắng hỏi:
- Làm   thầy?
- Người c.h.ế.t  chịu. Oán hận quá lớn. Với cả,  hai  cưới  sống.
Câu   dứt,  bộ căn phòng trở nên yên lặng,  khí nặng nề bao trùm khắp nơi. Thím Chu hoảng sợ lẩm bẩm gì đấy trong miệng
- Báo ứng là báo ứng.- Phản ứng  chỉ  Thường Quân là để ý vì thím  ở phía  cùng.
Có lẽ thím Chu   điều gì đấy. Cô định sáng sớm mai sẽ dậy sớm xuống bếp để hỏi han tình hình thím Chu xem thế nào.
Thầy Phán gặp riêng Ngô Hiển, và Bạch Luân, Bạch Lão gia Bạch Thâm kêu đau đầu nên xin về phòng nghỉ ngơi . Mọi  cũnggiải tán  về phòng . Do quá mệt nên cô cũng chẳng buồn hỏi han gì đến Bình Nguyên nữa. Ai về nhà nấy, đóng cửa bảo .
4 giờ sáng ở biệt thự Bạch gia đang say nồng giấc ngủ. Người  vườn Hạc Thành đang chuẩn  đồ nghề để tưới cây, cắt tỉa cây cảnh và dọn dẹp bể bơi. Ông là một  đàn ông  ngoài 60,  một  cháu xa của Bạch Lão phu nhân, ông ở đây từ năm 15 tuổi.
Đến bể bơi, ông  thấy  một vật đang nổi lềnh bềnh  mặt nước. Ông thầm chửi:
- Không  đứa nào  vứt đồ linh tinh  .
Ông lấy cây gậy dài kéo vaaytj nặng  . “Bọn nó vứt bao tải gì xuống đây mà nặng thế   ?”. Tuy nhiên khi cái bao tải mà ông   gần hơn, ông nhận  đây  chỉ đơn thuần là bao tải thông thường, mà đây là một xác .
Hạc Thành hoảng sợ  bệt xuống, miệng ú ớ mất một lúc  mới lấy  bình tĩnh hét to:
- Bớ  ,   chết.