Chương 4:
Hôm nay Ái Ái  buổi họp nên cô đến sớm để chuẩn  tài liệu. Bấm vân tay mở cửa, cô cất đồ lên ghế    pha cà phê. Bước qua dãy bàn  việc, cô thấy hình như  ai đang ngủ gục  bàn, bước  gần thì là bàn của tổtrưởng Phó. Cô   ý định gọi chị  dây nhưng cảm thấy tư thế gục  gì bất thường, cổ dường như  gập hẳn về phía . Cô lo lắng khẽ gọi:
- Tổ trưởng Phó.- Cô lay nhẹ thì chị  lăn đùng  sàn. Lúc chị Phó ngã, cái đầu bật ngửa  phía , cổ gãy gập. Mắt trợn ngược  Ái Ái- Ái Ái hét lên kinh hãi.
Khoảng 5 phút  cảnh sát   mặt ở hiện trường, Trí Viễn phụ trách vụ án , cạnh  còn  Nhật Minh đang  lấy lời khai, Châu La đang thu thập bằng chứng. Cảnh sát mang xác nạn nhân về phòng điều tra để khám nghiệm thêm. Qua điều tra ban đầu,  chết  tầm 12-1 giờ sáng, nguyên nhân là do  một lực bẻ gãy cổ.
Khu vực án mạng tạm thời  phong toản, các khu vực khác nhân viên vẫn  việc bình thường, Gia Phúc   loáng thoáng lời  tiếng :
- Tổ trưởng Phó bình thường  bắt nạt nhân viên, thấy bảo còn cặp kè với trưởng phòng nên mới  lên chức tổ trưởng. Chứ năng lực   mà vẫn ung dung.
Gia Phúc nhắn tin báo  tình hình cho Thường Quân, hẹn tối nay sẽ gặp  tại nhà Tiểu Bảo. Tiểu Bảo hiện giờ vô cùng sợ hãi, cô sợ rằng nữ quỷ sẽ lấy mạng . Cũng may  khi đeo chiếc vòng mà Thường Quân đưa cô  còn thấy cô gái  nữa nhưng ai  liệu hồn ma  còn bám theo   .
Đang   việc thì Tiểu Bảo và Gia Phúc  tiếng ồn ào ở một góc phòng:
- Làm như thế  là chấp nhận  ,   nếu  xong thì tối nay tăng ca  cho xong cho .- Tiếng  phụ nữ uy lực hét  mặt nhân viên.
- Công ty mới   chết  cố ý chèn ép bắt nhân viên tăng ca.- Tiếng xì xào vang lên.
Người la mắng là Trưởng phòng dự án Tố, chị  vốn dĩ  mang tiếng là một  thích hành hạ nhân viên, bóc lột sức lao động. Lại kèo kết bè kéo phái đấu đá trong công ty.
Tiểu Bảo và Gia Phúc chỉ    im lặng  việc. Cũng may ngườiquản lý của họ cũng  gây khó dễ, việc ai  nấy , bớt lời chút là sống yên .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhung-chuyen-quai-di-tap-4-van-phong-ma-am/chuong-4.html.]
“Định khi  nào nghỉ việc”- Gia Phúc nhắn tin cho Tiểu Bảo
“Xong vụ ,  nhớ đợi  cùng nghỉ. Chứ giờ mà nghỉ vẫn  ám thì cũng sợ,  mất đầu mối điều tra”- Tiểu Bảo nhắn .
 7 giờ tối bọn họ tụ tập tại nhà Tiểu Bảo, hôm nay bạn của cô  đang ở quê vẫn  lên. Ba cô gái sẽ ngủ trong phòng ngủ còn 2  trai sẽ ngủ ngoài phòng khách.
Họ  bàn luận về vụ án mạng hôm nay tại công ty H:
- Các   nghĩ là do Chi Chi   ?- Tiểu Bảo hỏi
-  rõ ràng là Chi Chi đang theo  mà. Tại    sang giết chị Phó?
- Hay ai ở  muộn sẽ  giết?- Khánh Linh 
- Có thể lắm, vì khi  dương khi yếu, âm khí mạnh nên dễ  tay.- Ngọc Lan trả lời.
Thường Quân ngẫm nghĩ một lát, cô kể  vụ tai nạn giao thông của một nhân viên  khi Chi Chi tự tử. 
- Liệu đây   là sự trùng hợp ngẫu nhiên  . Liêu Chi Chi và cô gái đó  mối quan hệ như thế nào?  chỉ mới tìm hiểu  đến đó thôi.
- Cô  tên là Miên Tỳ, năm đó tầm 23 tuổi. – Gia Phúc trả lời.- Anh  hỏi mấy cô dọn vệ sinh ở công ty. – Miên Tỳ và Chi Chi vốn dĩ  trong một nhóm,  chơi  với . Sau khi Miên Tỳ  tai nạn giao thông thì Chi Chi cũng tự tử tại công ty. Thực  hồi đó những ai về muộn đều sẽ  thấy bóng dáng của Chi Chi    . Có  còn bảo thấy hai  họ  chuyện với    trong công ty. Sau đó giám đốc còn mời nhà sư đến cầu siêu nữa. 
- Thấy hai  họ ở công ty là tin đồn từ  . Người trong công ty tự dựng chuyện ư?- Thường Quân hỏi
- Người dọn dẹp văn phòng khẳng định chị  sáng sớm đến công ty dọn dẹp  ngửi thấy mùi cà phê thơm phức như nhân viên nào đó đến từ  sớm  chuẩn , nhưng rõ ràng giá để dép bên ngoài   hề thấy chiếc dày dép nào. Chị   một vòng xem ai  đến sớm như thế thì    tiếng   vui vẻ vọng  nhưng   thấy bóng  . Chị  bảo còn thấy khói cà phê bay bay  mặt chứng tỏ họ  mới  qua nhưng chi tìm mấy phòng mà  hề thấy. Đến phòng ăn chị thấy hai cốc cà phê nóng hổi đang để  bàn nhưng tuyệt nhiên   ai,  nên chị  đoán là của Miên Tỳ và Chi Chi vì khi còn sống họ cũng  thói quen uống cà phê buổi sáng. Còn một hôm    về muộn thì ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức  đó còn  tiếng hỏi  ăn , như một phản xạ   đáp  là  nhưng  đó  quanh  hề  ai. Sau đó   dậy pha mì thì thấy trong phòng ăn là hai hộp đồ ăn còn nóng hổi nhưng lúc   thì ôi thôi, đồ ăn như một đám nhầy nhụa như ma vày. Anh  sợ quá từ đó  còn dám ở  công ty buổi tối nữa.