Những Năm Tháng Ấy - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-12-08 15:33:28
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong một gian nhỏ như , hầu như họ ở bên suốt hai mươi bốn tiếng.

Mặt Khâu Hành tuy trông lạnh lùng, nhưng ở chung với hề khó, mà còn thoải mái nữa là đằng khác. Hơn phân nửa thời gian Khâu Hành chỉ lo lái xe, chuyện với thì gọi nhiều , nếu thì thể

sẽ chú ý tới. Lúc chuyện với cũng thẳng thắn, bớt mấy lời khách sáo cần thiết, sẽ đáp những lời khách sáo lễ phép đó, quen chuyện thì cứ thẳng. Nếu thích ứng những

chuyện thì sẽ phát hiện Khâu Hành chỉ mỗi gương mặt là lạnh lùng thôi, thực dễ tiếp xúc.

Lâm Dĩ Nhiên lắm chuyện, yếu ớt, dễ thích nghi, đến bất đắc dĩ sẽ phiền khác.

Điều khiến cho thời gian ở chung đó của hai họ hài hòa đến ngờ.

“Khâu Hành.” Lâm Dĩ Nhiên vốn cuộn tròn chân ở ghế phụ ngoài cửa sổ xe, Khâu Hành, gọi .

Khâu Hành phản ứng gì, Lâm Dĩ Nhiên gọi một tiếng nữa.

Thấy Khâu Hành vẫn lên tiếng, Lâm Dĩ Nhiên thò qua, nhẹ nhàng chạm cánh tay .

Khâu Hành đầu: “Sao ?”

Lâm Dĩ Nhiên hỏi : “Anh buồn ngủ ?” Khâu Hành : “Không .”

“Hay là nghỉ một lát ?” Lâm Dĩ Nhiên : “Em thấy giống như buồn ngủ .”

“Không buồn ngủ.” Khâu Hành lắc lắc đầu, : “ mệt thôi.”

Lâm Dĩ Nhiên xoay lấy chai nước từ phía , vặn nắp đưa cho Khâu Hành: “Đợi lát nữa đến trạm dừng nghỉ ngơi một chút nhé.”

Khâu Hành nhận lấy nhấp một hớp, : “Ừm.”

Nắp chai vẫn còn tay Lâm Dĩ Nhiên, Khâu Hành uống xong, cô đưa tay lấy về đậy nắp .

“Chạy bao lâu ?” Khâu Hành hỏi.

Lâm Dĩ Nhiên liếc thời gian điện thoại của Khâu Hành, trả lời: “Hơn ba tiếng .”

Khâu Hành “Ừ” một tiếng, đó gì nữa.

Nếu hôm nay tranh thủ chạy nhanh thì Khâu Hành thể về nhà buổi tối, cần qua đêm đường, cho nên hôm nay lái xe khá gấp gáp.

Lâm Dĩ Nhiên ở bên cạnh cách một lúc với mấy câu, sợ mất tập trung, cũng sợ buồn ngủ.

Người liều mạng chạy đường dài một như Khâu Hành ít, lái xe lúc mệt mỏi nguy hiểm, ngủ gật đường cao tốc thể sẽ mất mạng. Khâu Hành còn trẻ, bào mòn thể của chỉ vì để trả nợ bằng tốc độ nhanh nhất.

Bị khoản nợ ép đến mức lên nổi, ngày nào còn trả xong thì ngày đó sẽ thẳng lên . Sống lưng của Khâu Hành cứng, cũng cứng đầu, nên chỉ thể cắn răng cúi đầu .

Lúc ai cũng cho rằng ba của Khâu Hành mất thì thứ coi như xong, tiền bồi thường, kiện tụng mà ông cõng lưng đều thiêu rụi, nhưng ai ngờ đến con trai của ông thể gánh vác hết tất cả.

Khi đó cho dù là ai đến tìm thì Khâu Hành cũng gật đầu đồng ý, : “Số tiền mà ông nợ nhất định sẽ trả.”

Lấy mạng sống của chống chọi chạy đường suốt ba năm, cuối cùng giờ đây Khâu Hành sắp thấy ánh sáng .

Ban đêm khi tiến thành phố gần một giờ.

Lúc Lâm Dĩ Nhiên xe Khâu Hành rời khỏi đây, cô cho rằng sẽ bao giờ trở nữa, nhưng ngờ chỉ trong thời gian ngắn như , cô trở về nơi .

Có thể vì bên cạnh Khâu Hành, cô còn cảm thấy sợ hãi nữa.

Khâu Hành đỗ xe ở xưởng sửa xe của Lâm, bác bảo vệ mặc áo ba lỗ và quần đùi mở cửa cổng cho , hỏi : “Muộn mới về ?”

Khâu Hành ló đầu từ cửa sổ xe, chào hỏi một tiếng, đưa hộp t.h.u.ố.c lá cho bác bảo vệ.

Bác nhận lấy, hỏi : “Ngày mai nữa chứ?”

“Không ạ, bảo dưỡng xe, xe máy ở đây bác?” Khâu Hành .

“Hình như , thấy ai lái .” Bác bảo vệ .

Khâu Hành phất tay, lái xe . Bác bảo vệ ở đằng khóa cửa chính, thấy loáng thoáng xe Khâu Hành còn một nữa, ông rướn cổ nhưng thấy rõ, đó về phòng ngủ.

Xe dỡ hàng xong ở thành phố bên cạnh, lúc dỡ hàng Khâu Hành và Lâm Dĩ Nhiên xe ngủ một lát, nhưng họ thức từ sáng sớm cho đến bây giờ, lúc xuống xe Lâm Dĩ Nhiên vẫn cảm thấy mệt, huống chi là Khâu Hành vẫn luôn lái xe miệt mài như .

Trước khi dỡ hàng, Khâu Hành bò phía vén tấm bạt lên buộc nó , cho cả dính bẩn đen sì.

Lâm Dĩ Nhiên mang balo lưng, Khâu Hành sân lấy xe máy, Lâm Dĩ Nhiên bước tới, ở phía hỏi Khâu Hành: “Chúng ạ?”

Khâu Hành : “Nhà .”

Lâm Dĩ Nhiên mơ hồ cảm thấy lo lắng, hỏi: “Lỡ họ đang ở đó thì hả ?” Khâu Hành lái xe máy từ cửa phụ, với cô: “Không .”

Tiếng xe máy nổ vang trong đêm khuya, khu phố cũ vẫn đổ nát hoang vu, hai

sân mục nát kề . Chỉ là cửa sổ bên nhà Khâu Hành vẫn còn nguyên vẹn, trong nhà cũng dấu vết đập phá.

Khâu Hành dừng xe máy trong sân, Lâm Dĩ Nhiên bám sát Khâu Hành, dám rời khỏi dù chỉ là nửa bước.

Lúc Lâm Dĩ Nhiên rửa mặt ở trong sân, Khâu Hành cúi đầu bậc thềm, khuỷu tay phủ lên đầu gối, dáng vẻ lơ đãng, rõ ràng đang mệt.

Đợi khi Lâm Dĩ Nhiên rửa mặt xong, Khâu Hành : “Em nhà tìm đại một chỗ ngủ , tắm .”

“Dạ.” Lâm Dĩ Nhiên xong, sợ Khâu Hành mất, bèn hỏi : “Anh tắm ở ạ?”

Khâu Hành chỉ trong sân, : “Ở đây.” Lâm Dĩ Nhiên ngẩn , gật đầu.

Trong lời của Khâu Hành lộ sự mệt mỏi, duy trì tư thế cúi đầu lúc nãy, thêm câu: “ tắm ở đây, cho nên em đừng .”

“Dạ.” Lâm Dĩ Nhiên vội vàng : “Em mà.”

Khâu Hành múc nước giếng tắm, dù đang là mùa hè thì nước giếng vẫn lạnh thấu xương, nhưng Khâu Hành mặc kệ.

Tiếng nước liên tục vang lên bên ngoài, Khâu Hành tắm thô lỗ dứt khoát, Lâm Dĩ Nhiên tiếng nước cũng thấy hổ.

Cô và Khâu Hành ngày đêm cận kề, cùng ở chung lâu dài trong một gian hạn khiến cho họ cảm giác xa lạ thuộc.

Nói cách khác, họ vốn để ý nhiều đến , điều kiện cũng cho phép.

Giới hạn nam nữ khi sinh tồn và an sẽ hiện sự yếu ớt vô dụng, Lâm Dĩ Nhiên chỉ Khâu Hành ở bên cạnh, cô thấy yên và bình an.

Khâu Hành mang cả đầy nước lạnh lẽo , mặc quần đùi rộng, để trần nửa .

Lâm Dĩ Nhiên đang cuộn tròn sô pha.

Khâu Hành xuống giường, kéo một cái áo ngắn tay sạch sẽ đắp lên , dường như chẳng mất nhiều thời gian, xuống ngủ say như chết.

Vào ban đêm thể ngủ say như đối với Khâu Hành cực kỳ hiếm , ngủ ngon như nếu đánh thức sẽ phát cáu.

Lâm Dĩ Nhiên thức dậy sớm, khi rửa mặt xong trở phòng của Khâu Hành, ngoài nữa. Cô im lặng ở một góc sô pha, thấy

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhung-nam-thang-ay-pzsj/chuong-11.html.]

ánh mặt trời càng ngày càng gắt, cô nhẹ nhàng bước tới kéo rèm cửa sổ , Khâu Hành chặn ánh mặt trời chiếu . Rèm cửa sổ một khe hở kéo sát , một tia sáng từ chính giữa tràn , rơi xuống mặt đất bên giường.

Khâu Hành mệt.

Thậm chí cô còn tiếng ngáy nhẹ khi ngủ, bình thường ít khi như .

Dung mạo Khâu Hành giống , nhưng thêm chút kiên cường và chí khí mạnh mẽ của ba.

Nét mặt lúc Khâu Hành ngủ say ôn hòa hơn bình thường, trông cũng trẻ con hơn nhiều, mang chút dáng vẻ vốn của trai ở độ tuổi .

Đến khi Khâu Hành thức dậy và mở mắt , thời gian cũng qua lâu .

Lâm Dĩ Nhiên đang dựa lưng cửa sổ. Khâu Hành mở mắt thấy

cô, nhắm mắt lấy tinh thần, tỉnh táo một chút mới mơ mơ màng màng hỏi cô: “Em đây gì?”

Lâm Dĩ Nhiên nghiêng , ánh sáng ngăn chặn ở phía lập tức tiến , đang rung chuyển mắt của Khâu Hành.

Khâu Hành nhíu mày vì ánh nắng chói chang chiếu , híp mắt .

Lâm Dĩ Nhiên , trở về chặn khe hở , : “Anh cứ cau mày mãi thôi.”

Khâu Hành ngủ một giấc thoải mái, ngày hôm qua mệt đến sống dở c.h.ế.t dở, ngủ một đêm thấy như sống .

Anh dậy, lấy áo thun ngắn tay đắp tròng , mặc : “Thế là em cứ như ? Thành thật đến thế ?”

Lâm Dĩ Nhiên chỉ , Khâu Hành mặc quần áo ngoài, Lâm Dĩ Nhiên theo.

Khâu Hành ngoài hỏi cô: “Đi qua thăm nhà em ?”

Lâm Dĩ Nhiên kéo rèm cửa sổ , ánh mắt trời chiếu , Lâm Dĩ Nhiên cách cửa sổ : “Em dám.”

Khâu Hành về hướng nhà cô, : “Lát nữa .” Căn nhà trống rỗng.

Từ Khâu Hành đưa Lâm Dĩ Nhiên , lẽ còn ai theo sát bên nữa, chắc bọn họ cũng Lâm Dĩ Nhiên sẽ về.

Lâm Dĩ Nhiên lấy thêm quần áo của , cầm theo mấy quyển sách, ngoài còn lấy theo một bộ giường, một cái gối và một chiếc đệm.

Khâu Hành dựa cửa chờ cô, mặt hướng ngoài gọi điện thoại.

Lần rảnh rang, chẳng lo lắng gì, Lâm Dĩ Nhiên chầm chậm thong thả thu dọn đồ đạc của , thậm chí còn mang theo dầu gội.

Khâu Hành chạy xe máy, chở theo Lâm Dĩ Nhiên và hành lý của cô. Trên đường đến xưởng sửa chữa luôn liếc mắt bọn họ.

Xe máy chạy xuyên qua con đường trong khu phố cũ, Lâm Dĩ Nhiên chỉ thấy lưng của Khâu Hành ngay mắt. Quần áo mà mặc thật sự cũ, áo thun phai màu dính thuốc tẩy, lúc khom lưng như thế , cách lớp quần áo mỏng manh thể thấy rõ hình dạng cơ bắp và khung xương.

Nếu như hai tháng đây, Lâm Dĩ Nhiên bao giờ tưởng tượng kỳ nghỉ kỳ thi nghiệp Đại học , cô ôm chăn gối đệm của xe máy của một đàn ông như .

Chuyện vẻ hoang đường và ngược với nguyên tắc.

lúc , tất cả thứ xảy mắt đều khiến cô sinh lòng cảm kích.

*

Ban ngày ở trong xưởng sửa xe nhiều , cửa một nhóm vây quanh mặt đất chuyện phiếm, họ đều là tài xế của các

xe. Anh Lâm ở đây, con trai của – Lâm Sưởng cũng ở đây.

Thấy Khâu Hành chở một cô gái tới, mấy tài xế cố ý trêu ghẹo , đùa với .

Khâu Hành dừng , lái xe thẳng đến bên cạnh xe , Lâm Dĩ Nhiên xuống xe Khâu Hành mới lái qua đó.

“Ôi vãi, đây là cô gái hả?” Lâm Sưởng từ mặt đất nhảy dựng lên, sải bước đến chỗ xe Khâu Hành, tay khoác lên bả vai , : “Anh Khâu vẫn đỉnh nhất! là lẳng lặng chuyện lớn mà.”

Khâu Hành hất tay , xuống xe, rút chìa khóa ném cho .

“Anh bắt cóc hả? Cô theo xe với ? “Lâm Sưởng nhảy lên xe, rống lên hỏi Khâu Hành: “Em em theo xe với thèm trả lời em!”

Khâu Hành đáp lời , mấy tài xế khác trêu chọc mà cũng gì, lười phản ứng một câu: “Chuyện như .”

“Vậy thì là chuyện gì? Anh đưa lên xe còn gì nữa!” Lâm Sưởng theo , va vai Khâu Hành: “Anh Khâu, em xinh mà ? Lần em còn giả bộ, lưng thì hốt .”

Khâu Hành thấy phiền, mấy hòa nhã với , chỉ qua chuyện sửa xe với Lâm.

Lâm Sưởng từ phía xa lên xe, Lâm Dĩ Nhiên ở xe với hành lý

của cô, cô đoán bên ngoài sẽ lời gì , nãy mấy trò đùa mờ ám ở cửa cô thấy hết.

cô tin tưởng tuyệt đối Khâu Hành sẽ tham gia những câu chuyện đồi trụy đó.

Lúc Khâu Hành ở cửa chuyện, Lâm Dĩ Nhiên vẫn xuống xe, một lúc Khâu Hành từ xa tới, bên cạnh cửa xe.

ăn cơm, em theo đợi mang về?” Khâu Hành ngẩng đầu chuyển với cô.

“Em theo .” Lâm Dĩ Nhiên ngay.

“Thế thì xuống đây.” Khâu Hành xong nhắc nhở: “Mang balo .”

“Em mang .” Lâm Dĩ Nhiên mở cửa xe nhảy xuống, hỏi Khâu Hành: “Chìa khóa xe cầm theo, cầm theo ?”

“Không cần, để đó là .”

Khâu Hành phía , Lâm Dĩ Nhiên mang balo theo phía .

Nhân viên và tài xế trong xưởng sửa xe quen với Khâu Hành thì sẽ gật đầu với mấy tiếng, hoặc là chào hỏi với lời trêu chọc, Khâu Hành chẳng tiếng nào.

“Em đang ở xe , nếu như lời thì em cứ xem như thấy là .” Khâu Hành .

“Dạ.” Lâm Dĩ Nhiên đáp.

“Đừng chuyện với họ, họ chuyện với em em cũng đừng lên tiếng.” Khâu Hành thêm.

“Em .” Lâm Dĩ Nhiên ở phía ngoan ngoãn trả lời.

“Đi ngoài hả Khâu?” Lúc tới cửa Lâm Sưởng hỏi .

Không đợi Khâu Hành , tự tiến tới gần, : “Em cũng .”

Cậu cố ý chậm hơn Khâu Hành một bước, như mới thể gần Lâm Dĩ Nhiên, tầm mắt càn rỡ quét mặt cô.

Lâm Dĩ Nhiên , xem như tồn tại.

Khuỷu tay Khâu Hành đẩy Lâm Sưởng một cái, bảo đừng đê tiện như thế. Đồng thời đưa tay về phía kéo cánh tay Lâm Dĩ Nhiên lên đằng , tay vịn balo của cô, để cô phía .

“Đi ở phía .” Khâu Hành .

------oOo------

Loading...