Những Năm Tháng Ấy - Chương 44
Cập nhật lúc: 2024-12-08 15:38:23
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vào ngày sinh nhật thứ hai mươi lăm của Lâm Dĩ Nhiên, cô đang ở ngoại tỉnh cùng giáo sư hướng dẫn. Hội Nhà văn của một tỉnh nào đó mời giáo sư Hàn tham gia một hoạt động, và nơi diễn hoạt động đó trong một vùng thảo nguyên phía Bắc.
Lâm Dĩ Nhiên đề cập đến sinh nhật của với ai, cô cũng gán bất kỳ ý nghĩa thừa thãi nào cho ngày sinh nhật . Nếu việc chuyển tiền của Khâu Hành và cuộc gọi từ dì Phương, cùng lời chúc từ Lý Thiên Đóa từ miền Nam xa xôi gửi tới, thì Lâm Dĩ Nhiên sẽ quên mất sinh nhật của .
Có lẽ cô định sẽ ước ngày hôm đó, dù bánh ngọt nến, nhưng bầu trời đêm sáng rực ở thảo nguyên, Lâm Dĩ Nhiên thấy một ngôi băng rõ ràng.
Ngôi băng kéo theo một cái đuôi dài lướt qua mắt cô, Lâm Dĩ Nhiên ngạc nhiên và ước hai điều.
Một là mong rằng bệnh tình của dì Phương sẽ tái phát nữa.
Và điều thứ hai là mong rằng cuộc sống hiện tại yên bình và an của cô và Khâu Hành sẽ kéo dài mãi mãi.
*
Lâm Dĩ Nhiên đang trong giờ học, ở hàng ghế đầu ngay mặt giáo viên.
Đây là yêu cầu đặc biệt của giáo viên giờ học, để cô gần hơn. Lâm Dĩ Nhiên với các giáo viên trong viện, thường xuyên các giáo viên quen trêu đùa. Lâm Dĩ Nhiên ngay mắt thầy, thầy bục giảng giảng bài nhiệt huyết, thỉnh thoảng Lâm Dĩ Nhiên cũng theo vài tiếng.
Điện thoại rung lên trong ngăn bàn, Lâm Dĩ Nhiên liếc , là một tin nhắn từ ngân hàng.
Khâu Hành chuyển cho cô hai mươi nghìn.
Lâm Dĩ Nhiên cúi xuống nhắn tin cho : “Sao chuyển tiền cho em?” Nhắn xong, cô nhét điện thoại ngăn bàn và tiếp tục giảng.
Một lúc , Khâu Hành trả lời: “Chuyển tiền cho em còn lý do ?”
Lâm Dĩ Nhiên , đúng lúc thầy giáo một câu đùa mạng, cả lớp đều . Lâm Dĩ Nhiên trả lời: “Cảm ơn ông chủ.”
“Em là vì xem điện thoại là giảng mà thế?” Thầy giáo cúi xuống , liếc qua gọng kính.
Các bạn cùng lớp phía ầm lên, Lâm Dĩ Nhiên vội vàng nhét điện thoại trong ngăn bàn, giơ tay lên với thầy, hiệu chơi nữa.
“Đừng học theo em , trân trọng giờ học của thầy cô. Sau trường giảng của thầy cô cũng , lúc đó các em sẽ hối hận mà rơi nước mắt. Em quen thầy cô quá nên trân trọng.” Thầy giáo một cách nghiêm túc, pha chút giọng địa phương.
Lâm Dĩ Nhiên chắp tay với thầy: “Em trân trọng, thầy.”
“Tất nhiên , một tác giả đoạt giải giảng của thầy, thật là vinh dự.” Thầy giáo giọng pha lẫn Nam Bắc, “Dù thầy cũng lớn tuổi mà đoạt giải đó. Người chê thầy là tác giả tiên phong.”
Các bạn phía rần rần.
“Tất nhiên .” Thầy giáo cũng nhịn , “Thầy cũng là tác giả. Ngành của chúng xuất hiện tác giả, chúng chỉ phê bình. Họ trao giải cho chúng , chúng thể phê bình họ đến tơi tả, đúng nào.”
Cả lớp ầm lên, Lâm Dĩ Nhiên trêu cũng giận, chỉ yên, dậy cúi đầu nhận với thầy: “Thầy Triệu, em sẽ mang điện thoại lớp thầy nữa, em sai !”
“Các em xem, tác giả nào mà sợ chúng , em lo lắng thế kìa.” Thầy giáo phẩy tay, “Ngồi xuống , đừng sợ.”
Lâm Dĩ Nhiên xuống, để ý đến lời trêu chọc của thầy.
Cô là nổi tiếng trong viện, thường xuyên gọi tên trong giờ học, quen .
Cô và Phương Đình Chiêu, cùng chuyên ngành với cô, đều là những dám vắng mặt vô cớ, hầu hết giáo viên đều họ.
Phương Đình Chiêu Lâm Dĩ Nhiên, khi cũng theo, ánh mắt luôn dịu dàng cô.
Phương Đình Chiêu bao giờ che giấu tình cảm của dành cho Lâm Dĩ Nhiên, điều là bí mật trong viện.
Anh tự nhận thẳng thắn, tình cảm chân thành cần che đậy, ngưỡng mộ và tôn trọng Lâm Dĩ Nhiên.
Nhiều trong viện thấy họ hợp đôi, nghĩ rằng cuối cùng họ sẽ ở bên . Chỉ là Lâm Dĩ Nhiên quá khó để theo đuổi, Phương Đình Chiêu còn nhiều việc .
Tuy nhiên, Lâm Dĩ Nhiên bao giờ đáp tình cảm của bất kỳ ai, dù là thời đại học bây giờ khi đang học thạc sĩ. Có nhiều trai theo đuổi cô, nhưng Lâm Dĩ Nhiên thể hiện sự khác biệt đối với ai cả.
Sau khi tan học, Lâm Dĩ Nhiên đến văn phòng thầy Hàn, Phương Đình Chiêu cũng đến viện, họ cùng một đoạn.
Lâm Dĩ Nhiên với , chuyện xa cách, nhưng vẫn lịch sự và khách khí.
Phương Đình Chiêu hỏi cô: “Dạo còn ngoài với thầy Hàn ?”
“Tháng sẽ vài ngày, còn kế hoạch.” Lâm Dĩ Nhiên bên cạnh , giữ cách nửa , Phương Đình Chiêu bên trái, Lâm Dĩ Nhiên tay trái nắm quai ba lô, bước nhanh chậm.
“Cậu đừng quá mệt mỏi, nhớ nghỉ ngơi.” Giọng Phương Đình Chiêu ấm áp, chuyện từ tính, khi nổi tiếng mạng nhiều cô gái thích giọng của ts.
Lâm Dĩ Nhiên đáp lời, chỉ . Sau đó cô chỉ điện thoại, : “ gọi điện thoại, , Đình Chiêu.”
“Được, .” Phương Đình Chiêu gật đầu, vẫy tay chào .
Lâm Dĩ Nhiên thực cuộc gọi nào cần thực hiện, nhưng thì .
Cô trực tiếp gọi cho Khâu Hành.
Bây giờ khi Lâm Dĩ Nhiên gọi cho Khâu Hành, cô còn lo lắng như , còn sợ bận sợ phiền . Giờ đây Lâm Dĩ Nhiên gọi là gọi, giữa họ còn những rào cản cần thiết.
Khâu Hành nhấc máy: “Có chuyện gì ?”
Lâm Dĩ Nhiên hỏi : “Sao chuyển tiền cho em?”
Khâu Hành đáp: “Chẳng tháng nào cũng chuyển ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhung-nam-thang-ay-pzsj/chuong-44.html.]
Lâm Dĩ Nhiên và hỏi ngược : “Thế hai tháng chuyển, bù ?”
“Không bù.” Khâu Hành như dùng chút lực, đó , “ quên mất.”
Lâm Dĩ Nhiên ban đầu lấy lý do để giữ Khâu Hành , bắt đưa tiền.
Khâu Hành dù Lâm Dĩ Nhiên là cố tình, nhưng vẫn chuyển tiền cho cô, thỉnh thoảng chuyển một khoản, và chuyển nhiều.
Lâm Dĩ Nhiên tự là để chuyển tiền, nên thể như mà trả , đành nhận hết.
Hơn hai năm qua, tiền trong thẻ của Lâm Dĩ Nhiên ít, cô gom góp tất cả, nhận tiền một cách an tâm.
Lâm Dĩ Nhiên một chiếc ghế dài trong khuôn viên trường, duỗi thẳng chân, gót chân nhẹ nhàng gõ xuống đất, thoải mái gọi điện thoại cho Khâu
Hành.
“Anh đang gì thế?”
Khâu Hành trả lời: “Sửa xe.”
“Dạo ngoài ?” Lâm Dĩ Nhiên hỏi.
“Không, sửa xe.” Khâu Hành đáp dứt khoát.
Lâm Dĩ Nhiên hỏi: “Vậy đến thăm em ?” “Không.” Khâu Hành lạnh lùng , “Sửa xe.”
Lâm Dĩ Nhiên và : “Vậy em đến thăm .”
“Không cần.” Khâu Hành đặt cờ lê lên bụng , dùng tay vặn đai ốc, , “Đừng lộn xộn nữa.”
Nếu là đây, Lâm Dĩ Nhiên sẽ buồn bã cúp máy, nhưng bây giờ cô hiểu rõ ý nghĩa trong lời của Khâu Hành, ba câu từ chối đầu tiên đều là giả, chỉ câu cuối cùng là thật, bảo cô yên tâm chờ đợi.
Lâm Dĩ Nhiên nghĩ về thời gian biểu của , mỉm và : “Hai cuối tuần em đều rảnh.”
“ rảnh.” Chưa dứt lời, Lâm Dĩ Nhiên : “Anh sửa xe, em mà.”
Khâu Hành “ừ” một tiếng, : “Biết là .”
Giọng điệu của Khâu Hành trong điện thoại nghiêm túc, chút đùa cợt, nhưng chiều thứ sáu đó, Lâm Dĩ Nhiên nhận tin nhắn từ .
Khâu Hành: “Ra khỏi lớp .”
Lâm Dĩ Nhiên đang buồn ngủ, bò bàn trong ký túc xá ngủ một lát, thấy tin nhắn liền dậy, trả lời bằng một biểu tượng con thỏ chạy nhanh đến.
Khâu Hành nhắn , Lâm Dĩ Nhiên thu dọn máy tính, vui vẻ ngoài.
Khâu Hành đến tay , mang cho Lâm Dĩ Nhiên một hộp bánh bắp hấp của chị Lâm. Lâm Dĩ Nhiên thích món , nhưng ở đây mua .
Khâu Hành lạnh lùng đặt hộp cơm lên bàn, : “Ăn .”
Lâm Dĩ Nhiên , chỉ thấy Khâu Hành thật đáng yêu và trai, mang cảm giác chắc chắn.
Cô thể tránh khỏi việc yêu mến Khâu Hành, Khâu Hành đối với cô thực
sự .
Trong lòng Lâm Dĩ Nhiên, lời hứa giữa cô và Khâu Hành từ lâu còn giá trị. Đó vốn dĩ chỉ là một cái cớ ngớ ngẩn trong lúc hoảng loạn, cả cô và
Khâu Hành đều hiểu rõ.
Lâm Dĩ Nhiên mặc định rằng trong hơn hai năm qua, họ trở thành một cặp đôi thực sự. Họ sẽ luôn bên , còn phụ thuộc thời gian.
Vì , khi về tương lai và họ bất đồng quan điểm, khi Lâm Dĩ Nhiên nhận Khâu Hành nghĩ như cô, cô cảm thấy bất ngờ và bối rối.
Khi cô một cách hiển nhiên về việc sống ở thành phố nào, về “chúng sẽ mua một căn nhà ban công để dì Phương trồng hoa.” Khâu Hành bình thản : “Em nghĩ quá xa ?”
Lâm Dĩ Nhiên , nhận vẻ mặt của Khâu Hành đang đùa.
“Chúng còn vài tháng nữa.” Khâu Hành cúi đầu điện thoại, thậm chí chuyện cũng ngẩng đầu lên, “Trong vài tháng em còn định mua nhà ?”
Lâm Dĩ Nhiên sững tại chỗ, chớp chớp mắt, Khâu Hành, đột nhiên gì.
Khâu Hành cũng gì thêm, chỉ bận rộn trả lời tin nhắn điện thoại.
Mấy phút , Lâm Dĩ Nhiên mới chạm đầu gối , nhẹ giọng hỏi: “Anh thật đấy , Khâu Hành?”
Khâu Hành cô: “Cái gì?”
Lâm Dĩ Nhiên lặp lời : “Chúng còn vài tháng nữa, thật đấy ?” Khâu Hành : “Không thì ?”
Trái tim Lâm Dĩ Nhiên như chìm xuống.
Cô cuối cùng nhận rằng cô và Khâu Hành thực sự hiểu , họ luôn theo hai hướng khác .
Khâu Hành luôn tỉnh táo quan sát mối quan hệ , chờ đợi nó kết thúc. Chỉ cô là đắm chìm trong đó, như một trò đùa.
------oOo------