Những Năm Tháng Ấy - Chương 59
Cập nhật lúc: 2024-12-08 15:40:12
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Em tạm nghỉ học hai năm, đừng bỏ học.”
Cố vấn học tập với vẻ mặt nghiêm trọng, khuyên nhủ Khâu Hành: “Nhà trường sẽ giữ hồ sơ cho em, đợi khi gia đình giải quyết xong, em hãy . Đừng nông nổi, lỡ như gia đình giải quyết xong thì ? Đến lúc đó , sẽ hối hận.”
Cố vấn là một giáo viên nữ ngoài bốn mươi, tính tình dễ chịu, từ khi huấn luyện quân sự thích Khâu Hành.
Khâu Hành chọn đại diện tân sinh viên, phát biểu trường, cô còn chụp ảnh đăng lên mạng xã hội.
Khâu Hành trông quá tiều tụy, nhưng rõ ràng mệt mỏi, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi gầy nhiều.
“Cảm ơn cô.” Khâu Hành sofa, ánh mắt phần trống rỗng, trông như còn sức sống, , “Em bỏ học.”
Bỏ học chuyện nhỏ, ký tên, còn thông báo cho phụ . Khâu Hành : “Em phụ , em tự quyết định.”
Cố vấn chuyện gia đình xảy chuyện, lòng đau xót rơi nước mắt, cuộc đời đúng là trêu ngươi, một sinh viên đầy triển vọng như , bỗng chốc chẳng còn gì.
Cuối cùng nhà trường thể đổi quyết định của Khâu Hành, kết thúc quãng thời gian ngắn ngủi sinh viên đại học.
Đường cao tốc nối liền với bầu trời, dường như điểm dừng.
Khâu Hành từng ăn ngủ lái xe liên tục trăm giờ, tê liệt và
cứng đờ chạy đường, mắt về phía , thấy mệt.
Trả nợ trở thành việc duy nhất cần , ngoài việc khác đều ý nghĩa. Anh ngày mai của ở , cũng thấy tương lai. Anh trở thành một cỗ máy trả nợ, máy móc lái một chiếc xe cũ, như con kiến chuyển hàng.
Vai đau đến nhấc lên nổi, cổ cứng đơ . Khâu Hành dường như cảm nhận , dừng .
Tại một ngôi làng ở miền Nam, nợ ba xe hàng, nhưng quỵt trả.
Khâu Hành rút một thanh thép từ xe, xách , dí đầu ông chủ, ánh mắt chứa đựng cái sống của hề giả tạo.
Ông chủ lúc đầu còn quỵt trả, nhưng khi thấy ánh mắt Khâu Hành, cuối cùng cũng nhụt chí.
Khâu Hành cầm tiền, kiểm đếm qua máy đếm tiền, thiếu một đồng, cầm tiền và thanh thép lên xe, nổ máy và lái một lời.
Ở Đại Khánh, một đêm khuya, chiếc xe đóng băng nổ máy , một chiếc xe nào chạy qua.
Ngón tay của Khâu Hành đông cứng thể co , bất động ghế lái lâu, trong xe lạnh như một hang băng. Kính xe phủ đầy sương mù dày đặc che khuất tầm , thể thấy mặt trăng bên ngoài.
Chân mất cảm giác, đầu óc Khâu Hành nặng nề, cử động nữa.
Thực Khâu Hành nhiều vướng bận, để quá khứ, bà thậm chí còn mất Khâu Dưỡng Chính, tất nhiên cũng sẽ mất con trai.
Dù bà chồng, con trai, nhà nước cũng sẽ để một rối loạn tinh thần ai chăm sóc, bà sẽ an nhiên sống trong thế giới nhỏ của đến hết đời.
Thời gian chầm chậm, lạnh lẽo trôi qua, Khâu Hành đang tiến gần đến cái chết.
Nếu một gia đình cha chết, điên, con trai c.h.ế.t cóng bên vệ đường, tin tức chắc chắn sẽ gây chấn động một thời, đúng là một thảm kịch nhân gian.
Khâu Hành lặng lẽ ngửa đầu, thể cảm nhận dòng m.á.u trong cơ thể đang chậm .
Không bao lâu, lấy điện thoại , dùng ngón tay cứng đờ bấm 110.
Anh chỉ là mệt thôi. Anh sẽ thực sự giao cho nhà nước chăm sóc, dù bà cũng còn con trai.
Nếu một ngày bà tỉnh táo , con trai cũng còn, thì thật sự sẽ bao giờ tỉnh nữa.
Không đáng.
Những ngày đầu Lâm Dĩ Nhiên mới lên xe của , Khâu Hành thực thường để ý đến cô. Hầu hết thời gian đều im lặng chìm trong suy nghĩ của riêng , quan tâm đ ến xung quanh.
Cô như một con vật nhỏ yên tĩnh, luôn ôm chân ghế phụ, lặng lẽ ngoài cửa sổ, cũng chuyện với Khâu Hành. Đôi mắt cô thường buồn bã và lo lắng, đôi khi hoảng sợ, nhưng hiếm khi .
Khâu Hành đặt cô bên vệ đường, lái xe rời .
Trong gương chiếu hậu, cô ngày càng nhỏ dần, mang ba lô yên tại chỗ, bụi bặm cuốn lên bao phủ lấy cô.
Thực cô sợ, nhưng cô bao giờ cầu xin Khâu Hành giữ cô , cô kiên cường và tự trọng, để khác thấy yếu đuối.
Khâu Hành điều kiện từ thiện.
Tuy nhiên, Khâu Hành tự lo cho khi Lâm Dĩ Nhiên cầu cứu , gần như suy nghĩ mà để cô gửi vị trí.
Lâm Dĩ Nhiên mở cửa thấy , ánh mắt trong khoảnh khắc như cứu rỗi, khiến Khâu Hành thể nào bỏ rơi cô nữa.
Cô bắt đầu chậm rãi và lặng lẽ tổ trong xe của .
Dọn dẹp sạch sẽ khoang xe cũ kỹ, trải ga trải giường và gối mới, tạo cho một chỗ ngủ thoải mái, từ trong ngoài đều thơm tho.
Cô từng bước rời Khâu Hành, như một cái đuôi. Dù Khâu Hành đến
nơi bẩn thỉu, lộn xộn thế nào, cô đều ở gần đó lặng lẽ .
Một cô gái yêu sạch sẽ như , nhà vệ sinh của một trạm dịch vụ bẩn thỉu chịu nổi, về xe vẫn nhăn mũi, lặng lẽ lấy khăn của che mặt, ngửi mùi thơm trong khăn.
Khâu Hành khi đó bật , cô còn đầu , Khâu Hành gì. Lúc đó dịu dàng, cô ngơ ngác một lúc.
Khi dần quen với Khâu Hành, ranh giới giữa họ bắt đầu trở nên mờ nhạt.
Cô tin tưởng Khâu Hành vô điều kiện, đôi mắt luôn tin tưởng, chút do dự.
Khâu Hành lợi dụng cô, còn hơn cô giữ cách, nhưng trong gian khép kín , ở cùng suốt hai mươi bốn giờ, họ vẫn trở nên mập mờ.
Cô nhận , cô còn quá nhỏ. Cô dựa dẫm Khâu Hành, mù quáng tin tưởng . Cô luôn với ánh mắt mềm mại, chút đề phòng, trong sáng, thậm chí là gắn bó.
Nếu Khâu Hành luôn cố kéo dài cách , nếu Khâu Hành là chính trực, thì họ còn trong sáng từ lâu.
Cô luôn buộc tóc đỉnh đầu, bên cổ sẽ vài sợi tóc rơi , buộc tóc như khiến cô trông như đứa trẻ, nhỏ nhắn, đáng yêu.
Cô ngày càng quen với cuộc sống xe, mua cho áo phông rộng và dép lê, cả ngày lên xuống bằng dép xỏ ngón.
Có kịp nhảy xuống xe, thò một chân , dép lê rơi xuống.
Cô im lặng chiếc dép, do dự một lúc, cuối cùng gọi Khâu Hành vài mét.
Khâu Hành đầu , thấy cô xe, chân trần, đang ngơ ngác .
Khâu Hành , cúi nhặt chiếc dép lên, thẳng và xỏ chân cô, Lâm Dĩ Nhiên nhanh chóng nhấc chân lắc lắc, để dép vặn.
Ánh mắt của Khâu Hành rời , lúc đó là theo bản năng, suy nghĩ, giơ tay lên, trực tiếp bế cô xuống.
Lúc cô xuống đất rõ ràng vẫn còn ngơ ngác, Khâu Hành, mấy sợi tóc bên cổ gió thổi tung như đang nhảy múa.
Đó là đầu tiên Khâu Hành hôn cô. Khâu Hành yêu đương.
Anh điều kiện để yêu, vì đó Khâu Hành cố ý giữ cách với cô. Cô gái nhỏ với khuôn mặt ngây thơ và trong sáng, miệng nhưng nhạy cảm cảm nhận sự đẩy của Khâu Hành, và sự của .
Khâu Hành sẽ bỏ rơi cô nữa, sẽ để cô học hành tử tế, lớn lên .
sẽ yêu cô, mang vai quá nhiều gánh nặng, tương lai, cũng kéo khác xuống nước.
dù Khâu Hành lý trí và bướng bỉnh đến , vẫn còn trẻ.
Trong những năm , duy nhất Khâu Hành d.a.o động, chỉ đêm đó.
Đêm đó thứ đều trật bánh, rượu, đánh , chạy trốn, bóng tối, những khoảnh khắc khiến lý trí chao đảo , Lâm Dĩ Nhiên hai bất chấp tất cả hôn .
Cô ôm chặt , thở run rẩy, run rẩ trong vòng tay
Sau vài giây giằng co ngắn ngủi, cảm xúc cuối cùng vượt qua lý trí, Khâu Hành thuận theo trái tim , gạt bỏ thứ trong đầu, hôn cô.
Đó là một đêm thể thế, độc nhất vô nhị, thể lặp .
Có quá nhiều điều kiện cụ thể tồn tại, thiếu bất kỳ một điều nào, đêm kỳ lạ cũng sẽ xảy .
Khi Khâu Hành để chuyện diễn , thực sự quyết định gánh vác bộ cuộc sống của một cô gái. Tình cảm của cô, cuộc sống của cô, bao gồm cả nợ nần của cô. Từ đó, thêm một phận, thêm một trách nhiệm, mặc dù tương lai rõ ràng, nhưng nhất định sẽ cố gắng.
Đó cũng là duy nhất trong những năm mà Lâm Dĩ Nhiên thể lay động Khâu Hành.
lúc đó cô quá hoảng loạn, cô chỉ bất chấp giá giữ Khâu Hành . Cô đưa quyết định đúng đắn, cũng dùng sự mật của họ để trói buộc .
Nước mắt của cô dập tắt ngọn lửa trong lòng Khâu Hành, đề nghị phi lý của cô khiến Khâu Hành nhanh chóng nguội lạnh, suy nghĩ đều trở thành trò .
Tình cảm mà quyết định dốc hết lòng những giằng co chẳng hề giá trị, khác căn bản nhận.
Khi Khâu Hành tỉnh táo , Lâm Dĩ Nhiên còn cơ hội đổi quyết định của .
Khâu Hành quá nhiệt tình, nhưng vẫn ở bên cô.
Sau khi cô học, Khâu Hành mượn của lão Lâm 300,000 tệ, trả nợ cho Lâm Dĩ Nhiên. Số tiền 300,000 tệ cũng khiến Khâu Hành mang nợ ân tình, nợ dễ trả, ân tình khó trả.
Những chuyện Lâm Dĩ Nhiên cần , cô chỉ cần học hành , sống cuộc sống mà cô đáng lẽ nên sống.
Lâm Dĩ Nhiên cũng thật sự xuất sắc, cô thông minh chăm chỉ, nổi bật, tỏa sáng trong trường học.
Cô như một bông hoa đang nở, dần dần bung nở.
Ánh sáng của cô thể che giấu, nhưng cô tâm địa, từ đầu đến cuối trong lòng chỉ hai việc.
Một việc là lách, việc còn là Khâu Hành.
Nhiều năm trôi qua, cô trưởng thành nhiều, trở nên chín chắn và hiểu , phong thái dịu dàng. ánh mắt cô Khâu Hành vẫn đổi, là một ánh mềm mại và tập trung, chứa đựng tình cảm trực tiếp của cô.
Khâu Hành nỡ ngắt cô xuống bỏ túi, cô nên tự do tỏa sáng ở nơi rộng lớn.
cô khờ khạo, đẩy , đuổi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhung-nam-thang-ay-pzsj/chuong-59.html.]
Ba năm thứ hai của họ giống như cặp đôi, Lâm Dĩ Nhiên còn sợ , hiểu rõ .
Khâu Hành thực giới hạn với cô, Lâm Dĩ Nhiên thể bất cứ điều gì. Khi cô điều , cô trở nên thoải mái hơn, coi là yêu, đóng vai bạn gái.
Cô ở bên Khâu Hành trở nên vui vẻ, mỗi ngày đều tươi.
Cô cho thế giới của Khâu Hành sáng sủa và trong lành, nhưng Khâu Hành ý định để cô ở lâu dài.
sáu năm trôi qua, Khâu Hành cũng còn kiên định như . Thỉnh thoảng cảm thấy cuộc sống như cũng tệ.
Ngày Lâm Dĩ Nhiên mang theo nhẫn đến, Khâu Hành hề chuẩn tâm lý. Cô đột nhiên đặt chiếc nhẫn mặt , Khâu Hành nhận.
Lúc đó, cả hai tay đều dính dầu đen thể rửa sạch, giống như cuộc đời thể . Anh im lặng một lúc, đó đẩy tay Lâm Dĩ
Nhiên .
Hành động đẩy , dùng mu bàn tay, thậm chí chạm hộp nhẫn, sợ bẩn nó.
Lâm Dĩ Nhiên rơi nước mắt, chỉ vội vàng và hoảng loạn trở về.
Cô cố gắng che giấu nỗi đau trong mắt, một cô gái chủ động mang nhẫn đến cho khác đeo mà thể trao .
Tình cảm của cô rõ ràng trao đến mặt Khâu Hành, nhưng nhận.
Sau đó, trong một thời gian dài, Khâu Hành nhớ biểu cảm của Lâm Dĩ Nhiên lúc đó. Mỏng manh, bất an, thậm chí khó tin.
Cô là một cô gái bướng bỉnh, điều cô tin là cô sẽ luôn kiên trì. Giống như cô tin Khâu Hành, mấy năm qua cô cố gắng cách cũng buông tay, dùng cả cứng rắn và mềm mỏng, mỗi Khâu Hành thể hiện ý định lùi bước, ánh mắt cô đầy hoảng sợ.
Khâu Hành liên tục nhớ đến đôi mắt của Lâm Dĩ Nhiên. Cô thực sự sợ bỏ rơi, những gì cô là ít.
Khâu Hành mặc đồ lao động, việc chờ , nhưng một đống lốp xe đang nghĩ gì.
Có đến chuyện với , hỏi: “Anh Khâu, đang ngẩn ngơ gì ?” Khâu Hành đột nhiên dậy ngoài, : “ ngoài một lát.”
“Đi Khâu?” Người hỏi . “Có việc.” Khâu Hành .
Khâu Hành c ởi đồ lao động, cầm chìa khóa xe trực tiếp ngoài. Trước khi nghĩ thông một việc, mua xong nhẫn. Nhân viên bán hàng mỉm hỏi : “Anh định tặng ai , thưa ?” Khâu Hành : “Ừ.”
Người bán hỏi: “Anh chọn kiểu gì? Đây là nhẫn cưới ?” Khâu Hành nghĩ một lát : “Nhẫn đính hôn.”
Cuối cùng Khâu Hành chọn một kiểu đơn giản, đính đá, một chút thiết kế tinh tế, phù hợp với khí chất của cô.
Nhẫn cưới để cô tự chọn, Khâu Hành nghĩ.
Chiếc nhẫn Khâu Hành luôn mang trong túi, một chiếc hộp nhỏ nhẹ như , nhưng nặng trĩu trong lòng Khâu Hành.
Kể từ khi mua nhẫn, Khâu Hành thể nhớ những do dự đó, trong đầu là những hình ảnh bình dị và yên bình, tương lai dần dần hình dạng.
Bạn học cấp ba kết hôn, nhiều trở về, vài thiết tụ tập, ăn tối một đêm.
Cặp đôi sắp kết hôn yêu bốn năm rưỡi, cuối cùng cũng sắp kết hôn. Chu Khả Khả bên cạnh Khâu Hành, hỏi : “Khi nào kết hôn?” Khâu Hành dựa ghế, : “Lo chuyện của .”
“ định , đợi Tiểu Hắc nghiệp sẽ kết hôn.” Chu Khả Khả bạn trai nhỏ hơn, vẫn còn học, suốt ngày khoe tình yêu.
Khâu Hành mang nhẫn trong túi, giọng điệu khá kiêu ngạo, : “Vậy cũng sắp .”
“Cậu mơ , còn bạn gái. Suốt ngày ở xưởng sửa xe của , thấy cô gái nào, ai mà đến với chứ.”
“Cậu đừng lo.” Khâu Hành .
Một lát , Chu Khả Khả nghiêm túc hỏi : “ thật đấy, giới thiệu cho một ?”
Khâu Hành lập tức : “Không cần.”
“ thật sự một bạn, nghĩ hợp với , cô dịu dàng, tính tình , kiểu khí chất, còn xinh nữa.” Chu Khả Khả càng nghĩ càng thấy hợp, , “Thật đấy, gặp thử ?”
Khâu Hành xong nhướng mày, nghĩ thầm cái còn cần cô giới thiệu .
Chu Khả Khả thấy gì, sốt ruột, thúc tay : “Hả?” Khâu Hành hỏi: “Lâm Tiểu Thuyền?”
“Ai là Lâm Tiểu Thuyền?” Chu Khả Khả phản ứng một lúc mới hiểu , “Dĩ Nhiên ?”
Cô trừng mắt Khâu Hành: “ bệnh giới thiệu em cho ! Hai vốn quen .”
Khâu Hành vẫn còn một chút nụ mặt, Chu Khả Khả tiếp tục : “Hơn nữa cũng cơ hội , Dĩ Nhiên yêu một nam sinh khóa của , còn dịp hỏi em , về nhà bắt em mời ăn cơm.”
Khâu Hành sững , đầu cô .
“Nam sinh đó là một tài năng trong trường chúng , năm ngoái đoạt giải với bộ phim nghệ thuật ‘Khổ Phục’ ở nước ngoài, chính kịch bản, tài giỏi.” Chu Khả Khả hài lòng, gật đầu , “Hai họ xứng đôi.”
Khâu Hành ngừng một lát, hỏi cô: “Cậu tin đó từ ?”
Chu Khả Khả lấy điện thoại lục lọi một lúc, gửi cho Khâu Hành một bức ảnh. Trên đó là một bức ảnh chụp màn hình từ bài đăng mạng xã hội.
– Nhớ đến một cuộc thảo luận dễ thương, về tình yêu.
Chu Khả Khả nam sinh đó xuất sắc, phong độ ngời ngời, hai họ thật xứng đôi, trời sinh một cặp, gì hợp hơn nữa.
Khâu Hành ngày hôm thấy.
Lâm Dĩ Nhiên ngang qua xe của , đầu . Cô khoác áo thể thao nam, nam sinh bên cạnh che ô cho cô, cô một giọt mưa nào.
Cô mỉm nhẹ nhàng với bên cạnh, nụ đôi mắt cô cong cong.
Cô chăm sóc , nam sinh cũng lịch sự, khi Lâm Dĩ Nhiên bước vững, chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, động tác quá mức.
Họ cùng trông hợp, như thể vốn dĩ như . “Em mang nhẫn đến .”
“Tìm khác mà đeo.”
“Em tìm ai đeo?” Lâm Dĩ Nhiên kinh ngạc .
“Tâm sự tình yêu với ai thì tìm đó mà đeo.” Khâu Hành . Lâm Dĩ Nhiên đầy vẻ khó hiểu: “Em tâm sự với ai?”
“Không .”
Khâu Hành lúc đó ghế sofa, đột nhiên cảm thấy thật mỉa mai.
Anh suy nghĩ quyết tâm, thực cũng quan trọng đến . Anh thể thế, khác còn phù hợp hơn .
“Một bên tất cả chỉ dành cho , đầu còn thể tâm sự tình yêu với khác. Em coi là trò đùa .” Khâu Hành một tiếng .
Khi đưa tay lấy điện thoại, Khâu Hành theo thói quen tiên sờ chiếc nhẫn.
Chiếc nhẫn trong túi, khi chạm đ.â.m một cái sắc nhọn, lập tức rút tay .
Ngày đó, điều mà Lâm Dĩ Nhiên , Khâu Hành hiểu.
Anh cảm thấy tổn thương, việc khác là tiến sĩ liên quan đến .
Khâu Hành chỉ đột nhiên tỉnh táo, những ngày những tưởng tượng về tương lai, những cảm xúc bồng bột, đều tan biến.
Giống như sáu năm , khi Khâu Hành quyết định bỏ qua tất cả để đón lấy một cô gái, đem thứ dù đều trao cho cô, thì phát hiện khác căn bản .
Đó là một loại cảm giác mà tất cả những suy nghĩ nhiệt thành nhổ khỏi đầu một cách đột ngột, thể cảm nhận rõ ràng bản trở nên tỉnh táo trong một khoảnh khắc.
Thực Khâu Hành cũng chỉ tự nhận là tỉnh táo.
Anh lúc đó nhận , trong những cảm xúc phức tạp đan xen, lý do cư xử khắc nghiệt như đầu tiên là do sự chiếm hữu.
Cô và khác ở cùng trông hợp. Khâu Hành cũng thấy điều đó , đó là cuộc sống mà nghĩ cô nên .
đó là Tiểu Thuyền của .
*
Bên ngoài tuyết rơi cả ngày, lất phất bay.
Khâu Hành hoãn công việc buổi chiều, tắt âm điện thoại, cả.
Lâm Dĩ Nhiên trong vòng tay ngủ yên bình, ban đầu lưng , đó xoay , một tay nhẹ nhàng nắm áo Khâu Hành.
Cô dữ dội, ngủ mà mí mắt vẫn sưng, trông đáng thương. Khâu Hành gần cô, nhẹ nhàng hôn lên mắt cô.
Trước khi ngủ, Lâm Dĩ Nhiên liên tục chạm chiếc nhẫn ngón tay giữa của , khi ngủ vẫn nắm tay lỏng lẻo, ngón cái vô tình chạm ngón tay giữa.
Cô dựa một cách vững vàng, như một chiếc thuyền nhỏ cô đơn cuối cùng cũng cập bến.
Khâu Hành buổi chiều nghĩ nhiều, về cô, về tương lai.
Từ hôm nay, cuộc đời thực sự bước sang giai đoạn mới. Cảm giác kỳ diệu, nó cảm thấy áp lực, ngược , trong lòng một cảm giác yên bình nên lời.
Là một cảm giác ấm áp bao quanh, như bọc trong vải cotton giặt sạch và phơi khô. Là đồng hành, là an .
Từ nay về , sẵn lòng gánh vác cuộc sống của một cô gái. Anh sẽ cố gắng hơn, sẽ hết sức .
Và dù cuộc sống của , ở bất kỳ cảnh nào, cô đều cùng chia sẻ.
Đó là cô tự bước , cũng là cô rời .
Vậy thì bất kể tương lai , cô cũng chấp nhận. Bây giờ họ là yêu, sẽ là vợ chồng.
------oOo------