Những Năm Tháng Tôi Làm Âm Dương Sư - Chương 224: Sư tử đá
Cập nhật lúc: 2025-12-24 08:36:53
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cáp Nhĩ Tân về đêm quả thật hồn. Dù mùa đông, nhưng mỗi thành phố đều mùi vị riêng của nó, điều thể phủ nhận. Thành phố cổ kính mang một thứ khí chất đặc trưng: lúc khiến cảm thấy như một gã đàn ông Đông Bắc vạm vỡ, hào sảng thẳng thắn; lúc giống như một bà lão tuổi, bình thản và yên .
Sau khi tiễn Lưu Vũ Địch , lòng mãi yên . cứ men theo con đường mà lang thang, trong đầu nghĩ đến đủ thứ chuyện, từ em , cho đến cuộc gặp với Viên Mai ngày mai.
Dĩ nhiên, còn một chuyện nữa: chú Văn. Lão già đó từng , đợi khi thời cơ chín muồi sẽ tặng một món quà. Không ngờ chỉ sáu ngày , thời cơ tới. Chú Văn bảo tối nay một việc, đó là lấy một món đồ. Còn món đồ là gì thì ông rõ, còn bày đặt úp úp mở mở, khiến trong lòng khinh bỉ ít.
Thật chỉ úp mở thôi thì cũng chẳng đến mức khinh bỉ. Điều khiến thấy chịu nổi là việc ông bắt , thẳng thì đó là một chuyện ngớ ngẩn, kiểu mà khác chắc chắn sẽ cho rằng điên, ngay cả bản cũng thấy ngu xuẩn. Chú Văn bảo chuyện với một trụ đá!
Nghe thật khó tin. hỏi để gì, ông nghiêm túc trả lời: “Đến lúc đó cháu sẽ !”
Biết cái gì chứ? bằng cách nào đây?
Nơi đang lúc là Văn Viên Nhi ở Cáp Nhĩ Tân. Chỗ gần công viên giải trí, phía là chùa Cực Lạc, chung khí khá . tìm đại một chỗ xuống, yên tâm rút t.h.u.ố.c hút. lúc đó lão Dịch gọi điện đến, mở miệng :
“Lão Thôi , ngày mai Bắc Đới Hà, cần mang theo quần bơi ? Nghe bên đó nước biển xanh lắm!”
Nghe xong thật sự dở dở , trong bụng nghĩ tên ngốc nghiện thể thao chắc mấy hôm nay đ.á.n.h bóng rổ nhiều quá nên đ.á.n.h đến ngơ , bệnh ngốc tái phát. bực buồn điện thoại:
“Mang quần bơi cái rắm! Chúng chơi , còn định tắm biển ? cho , đến lúc đó khi còn Viên Mai quẳng thẳng xuống biển cũng chừng, đừng nghĩ mấy chuyện linh tinh nữa.”
Ở đầu dây bên , lão Dịch nghĩ thấy cũng đúng, liền :
“Ừ, thôi mang. Ai da, chuyện đúng là rắc rối thật, vốn còn định dẫn Nhã Hân chơi mấy ngày cho đàng hoàng, ai ngờ cảnh của hai đứa nguy hiểm thế . À đúng , giờ đang ở ?”
Nghe hỏi , mấy vui vẻ đáp:
“ đang ngoài đường lớn phát điên đây.”
Lão Dịch thế thì sững , hỏi:
“Phát điên? Cậu thế, chuyện gì ?”
thầm nghĩ, chuyện gì thì còn đỡ. Sau đó bắt đầu kể cho chuyện chú Văn bảo . Thì hôm qua, lúc chuẩn về nhà, chú Văn gọi , rằng thời cơ gần chín muồi, nên định đưa quà cho . xong thì mừng húm, ai ngờ ông bảo, khi Bắc Đới Hà, ghé một chuyến đến Văn Viên Nhi ở Cáp Nhĩ Tân, con sư t.ử đá lớn bên trái cổng chính, với nó một câu.
Vốn dĩ việc bắt chuyện với một con sư t.ử đá đủ ngu ngốc , ai ngờ những lời chú Văn bảo còn ngớ ngẩn hơn.
Ở đầu dây bên , lão Dịch liền hỏi: “Chú Văn bảo gì với con sư t.ử đá?”
uể oải đáp: “Lão già đó chắc đầu óc vấn đề . Ông bảo với con sư t.ử đá rằng: Vương Phú Quý, chú Văn bảo nhắn với ông là hai vợ chồng ông nợ tiền của ông thì khỏi cần trả nữa.”
Lão Dịch thì sững , hỏi : “Lão Thôi, Vương Phú Quý là ai ?”
khổ : “ quái gì . Lão già đó đúng từng , thêm một chữ cũng chịu , bày đặt vẻ cao nhân, khiến bực c.h.ế.t.”
Lão Dịch suy nghĩ một lúc khuyên: “Thì… ông vốn là cao nhân mà. Cậu cứ theo lời ông . Dù cũng chỉ mấy câu thôi, bắt g.i.ế.c phóng hỏa . À, ?”
thở dài đáp: “Làm mà . Giờ ngoài đường đầy dạo thế , mà hét mặt con sư t.ử đá thì chẳng là sợ ngu ?”
Nghe , lão Dịch bật , với giọng đầy tự hào: “Cậu vẫn còn kém lắm, thiếu rèn luyện. Chuyện mà là thì lâu .”
thầm mắng trong lòng, đó là vì ngốc, chứ học theo chắc?
Tán gẫu thêm với lão Dịch vài câu, hẹn xong giờ tập trung sáng mai, cúp máy, bắt đầu quãng chờ đợi dài lê thê. Lúc nãy khi lên xe, Lưu Vũ Địch lén nhét tay năm mươi tệ, đến giờ mới phát hiện , hóa em sợ tiền bắt taxi về nhà. Con bé … nghĩ tới thôi, trong lòng dâng lên một luồng ấm áp.
chợt gọi cho em một cuộc điện thoại, nhưng cuối cùng vẫn nhịn , bởi , nếu gọi lúc thì coi như chúng thật sự bước giai đoạn yêu đương nồng nhiệt. Người mang mệnh cô độc mà yêu cuồng nhiệt thì kết cục nhất định thảm, chuyện đó tiền lệ , nên dám gọi. Vẫn tới lúc. Cố gắng lên, tự nhủ trong lòng.
Không hiểu vì , giờ đây còn tuyệt vọng như nữa. Trải qua ngần chuyện, thấy hy vọng. Khó khăn thì lúc nào cũng , nhưng hy vọng cũng . Đợi đến khi chui qua kẽ hở của thiên đạo, phá bỏ ngũ tệ tam khuyết, sẽ yêu một trận cho trò!
Nghĩ tới đó, nửa bên mặt bất giác nở nụ . hút thuốc, dòng qua , thời gian cứ thế trôi từng chút một. Chớp mắt tới nửa đêm. lấy điện thoại xem, mười hai giờ bốn mươi ba phút . Trên đường lúc chẳng còn ai, thỉnh thoảng mới vài chiếc xe chạy qua, nhưng cũng chẳng còn quan trọng nữa.
vứt mẩu t.h.u.ố.c , bước tới con sư t.ử đá lớn ở cổng Văn Viên Nhi. quan sát kỹ hai con sư t.ử đá , chẳng gì đặc biệt, đúng kiểu một đực một cái. Có cách rằng, cửa bày sư t.ử đá thì nhất định là một đực một cái mới tác dụng trấn tà, trong đó hàm chứa triết lý âm dương: nam trái nữ . Con sư t.ử đực chân đạp quả cầu, vẻ mặt uy nghiêm; còn sư t.ử cái thì chân đạp một con sư t.ử con, thần thái phần sinh động hơn.
Thấy xung quanh ai, ghé sát tai con sư t.ử đực bên trái, hạ giọng khẽ: “Vương Phú Quý, chú Văn bảo nhắn với ông là hai vợ chồng ông nợ tiền của chú thì khỏi cần trả nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhung-nam-thang-toi-lam-am-duong-su/chuong-224-su-tu-da.html.]
Nói xong câu đó, lập tức lùi xa, sợ xảy chuyện gì bất thường, nhưng phát hiện chẳng động tĩnh gì cả. Haiz, nghĩ lời chú Văn dặn là hét to mới , xem nhỏ đúng là vô ích. Thôi thì mất mặt cũng đành . Thế là bước tới bên con sư t.ử đá, lấy hết can đảm hét lớn:
“Vương Phú Quý!! Chú Văn bảo với ông là hai vợ chồng ông cần trả tiền nợ nữa!!”
Tiếng hét dứt, một lúc bỗng cảm nhận từ hai con sư t.ử đá toát vài tia sát khí. Phản xạ theo bản năng, nhảy vọt sang bên, đồng thời tâm niệm khẽ động, vận khởi tiên cốt của lão Thường. Trong lòng thầm kêu hỏng , quên mất vẽ phù mở mắt. Loại sát khí rõ ràng chỉ quỷ vật thứ ô uế nào đó mới phát , mà giờ thấy chúng, tình huống đúng là chút nào.
Vẽ phù lúc kịp nữa, sợ đ.á.n.h úp, chỉ còn cách nhanh chóng thúc động tiên cốt. Con rắn nhỏ màu đen quấn lớp băng lập tức trở nên linh động hẳn lên. Ngay lúc căng thẳng cảnh giác, tập trung cảm nhận luồng sát khí phát từ phía sư t.ử đá, thì bỗng nhiên, từ hướng đó vang lên một tiếng thở dài, đó sát khí đột ngột biến mất.
Chuyện gì ? hiểu nổi. Đang lúc còn ngơ ngác thì phía con sư t.ử đực, mặt đường xi măng bỗng xuất hiện vài vết nứt, phát những tiếng “rắc rắc” khô khốc, “ầm” một tiếng, một mảng đất cỡ chừng năm mươi phân bất ngờ sụp xuống.
Từ chỗ sụp , một luồng khí dương cương mạnh mẽ bốc lên. Luồng khí quả thật gì đó tà dị. Đột nhiên, như nghĩ điều gì, tim lập tức đập thình thịch, nhưng vì sợ phát sinh biến cố, nên vẫn giữ nguyên cảnh giác, chậm rãi tiến về phía đó.
May mà luồng sát khí xuất hiện trở , lúc mới thở phào nhẹ nhõm. Nhờ ánh đèn đường hắt xuống, cúi chỗ mặt đường sụp, chỉ thấy lớp xi măng vỡ nát, mơ hồ lộ một vật bọc trong vải đen. Tim lập tức mừng rỡ, vươn tay kéo thứ bọc vải đen lên, nhanh chóng chạy một góc khuất vắng . Trong đầu thầm nghĩ thứ ngờ nặng phết. Tay run, từ từ mở từng lớp vải đen .
Ngay lập tức, một thanh kiếm tiền đồng đen nhánh hiện mắt. Tim như nhảy khỏi lồng ngực, quả nhiên đoán sai. Dưới ánh đèn đường, khá vất vả mới những dòng chữ cổ khắc kiếm.
“Hồng Vũ Thông Bảo.”
Quả nhiên là thanh kiếm tiền đồng của Cửu Thúc!! Mẹ kiếp, mà, khi c.h.ế.t, Cửu thúc giao thanh kiếm cho chú Văn, chú Văn lý do gì mà đem . Hóa là giấu ở chỗ !
nhẹ nhàng vuốt ve kiếm tiền đồng, trong lòng tả nổi niềm yêu thích. So với thanh kiếm tiền Ngũ Đế rỉ sét loang lổ, thanh đen nhánh, tuy phần thô ráp nhưng là phàm vật. Sợi dây nhỏ buộc các đồng tiền kiếm màu đỏ sậm, cả thanh kiếm dài hơn kiếm tiền đồng thông thường một đoạn, cầm lên tay nặng trịch, cũng chẳng rõ vì như .
Quan trọng nhất là dương khí mà thanh kiếm tỏa thể so sánh với thanh cũ đây. Nếu đem chiều cao mà ví, thì khác nào một cao mét bốn so với một kẻ cao tận hai mét hai.
Tuy rằng tinh hoa thường ở sự cô đọng, nhưng lúc , khi cầm thanh kiếm tiền đồng trong tay, lòng vẫn kích động đến tột độ, chẳng nên gì cho . Thì “món quà bất ngờ” mà chú Văn tặng … chính là thứ đây!
trong lúc còn đang phấn khích, chợt nhận dương khí của thanh kiếm quá mạnh, mạnh đến mức như cần tiền . Thế là dùng mảnh vải đen bọc nó , của quý thì nên phô ngoài mà. Vừa bọc , dương khí lập tức yếu đôi chút. Dù , luồng dương khí mà thanh kiếm tiền đồng phát vẫn ngang ngửa với thanh dùng .
Đồ của xưa đúng là công nghệ cao thật, thầm cảm thán. Sau đó cũng nán thêm, lập tức gọi taxi chạy thẳng về hướng Phúc Trạch Đường. hỏi chú Văn cho lẽ, rốt cuộc chuyện là thế nào.
Chẳng mấy chốc, xe dừng cửa Phúc Trạch Đường. trả tiền xuống xe, liếc trong thì thấy đèn vẫn còn sáng. Già đời tinh quái, rõ ràng chú Văn sẽ tới. đẩy cửa bước , chỉ thấy ông đang máy tính chơi bài. Đối phương liếc gói vải đen trong tay , đầy thâm ý:
“Đến ? Đồ còn ý ?”
vui vẻ rút thanh kiếm tiền đồng , :
“Quá ý luôn! Cảm ơn chú Văn, ngờ thứ chú là bất ngờ chính là thanh kiếm !”
Chú Văn thoát khỏi trò chơi, bước tới xuống bàn, nhận lấy thanh kiếm từ tay , khẽ vuốt ve nhẹ nhàng, như đang chạm một bạn chiến đấu cũ. Nghĩ cũng , từ khi Cửu Thúc qua đời, thanh kiếm vẫn luôn theo ông , giúp diệt trừ bao nhiêu yêu tà.
Thấy đối phương nâng niu thanh kiếm tiền đồng, liền hỏi:
“Chú Văn, chú mang theo thanh kiếm bên , mà giấu nó ở ngoài ? Với cái tên Vương Phú Quý rốt cuộc là ai ?”
Chú Văn đặt thanh kiếm lên bàn, châm một điếu thuốc, với :
“Sao giấu ở ngoài, đương nhiên là lý do. Còn Vương Phú Quý , chẳng chính là con sư t.ử đá đó ?”
Hả? Sư t.ử đá là Vương Phú Quý? Rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì thế ?
Thấy vẫn còn mù mờ hiểu , chú Văn liền kể cho bộ đầu đuôi câu chuyện.
Hóa là bảy năm , ông nhận một vụ ăn: một khu chung cư ma quỷ quấy phá. Những sống ở đó đêm nào cũng thấy tiếng đ.á.n.h bài, chỉ , hễ ai ở trong căn hộ thì ban đêm đều mơ thấy đ.á.n.h bạc với một cặp vợ chồng. Điều kỳ lạ là chẳng bao lâu , tiền trong nhà cứ thế cánh mà bay. Khi tiền mất sạch, tai họa liền ập tới liên miên, cứ dăm bữa nửa tháng xảy tai nạn, gãy tay thì cũng cụt chân. Căn hộ đổi chủ năm sáu , nhưng nhà nào cũng gặp kết cục như . Dù thỉnh tượng Phật lễ gì nữa cũng chẳng ăn thua, thế nên chủ nhà đành mời chú Văn tới phá sát.
Chú Văn đến xem thì phát hiện trong căn hộ quả thật hai con quỷ trú ngụ. May mà chúng vẫn còn chút nhân tính, loại ác quỷ hung tàn, nên ông chọn cách lý lẽ với chúng, thương lượng thì nhất là khỏi động tay chân. Thì , hai con quỷ vốn là một cặp vợ chồng từng ở trong căn hộ khi còn sống. Suốt ngày chỉ ăn chơi lười biếng, chịu ăn, chỉ mê cờ bạc. Chúng nướng sạch tiền của tổ tiên để , đến đường sống cũng còn, cuối cùng cả hai tự sát ngay trong căn nhà.
Không ngờ c.h.ế.t vẫn chịu hối cải, cơn nghiện cờ b.ạ.c vẫn bám riết, thế là chúng ở lì trong căn hộ, chờ mới dọn để kéo họ đ.á.n.h bạc cùng. Mà thường thì thắng nổi quỷ pháp lực chứ, nên chúng thắng nhiều tiền, còn ngày càng quá đáng, thắng tiền đủ, còn đòi thắng cả tay chân. Từ đó tai họa nối tiếp tai họa, cứu vãn nổi.
Nghe đến đây, chú Văn cũng thấy chuyện quá quái đản. Người vẫn “con bạc khát nước”, hóa câu đó là từ đây mà . Ông hỏi bọn chúng mới chịu rời . Con quỷ tên Vương Phú Quý :
“Chỉ cần ông thắng hai vợ chồng , chúng lập tức ngay.”
Chú Văn xong thì bật . Đánh bạc ? Món thì đúng là chuyên gia!