Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 108: Thập toàn thập mỹ

Cập nhật lúc: 2025-12-15 13:21:05
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ngọc Khê mới cho bà là cô lén ở sân , cô cố ý dọa Tôn Thiên Thiên: "Muốn , trừ phi đừng ."

 

Vương Điềm Điềm chỉ thông minh vẫn còn, sầm mặt: "Cô lén ở sân ?"

 

Ngọc Khê lạnh: "Các chuyện ở sân , còn sân ? Ai bảo giọng các to quá, thấy cũng khó."

 

Vương Điềm Điềm tức đến hộc máu, nước cờ ho lộ tẩy.

 

Người trong thôn suy nghĩ trực quan, trong lời phản kích của Ngọc Khê lộ quá nhiều thông tin, tự bổ não một chút liền thấy Niên Quân Mân đúng là đứa trẻ đáng thương.

 

Người phụ nữ trông vẻ yếu đuối mặt, thì yếu đuối nhưng sinh con bỏ rơi, còn giả vờ kết hôn đầu, ánh mắt đạo diễn Vương cũng khác hẳn.

 

Mặt đạo diễn Vương đen sì, ông như thể đầu mọc sừng xanh rì, thấy: "Người đàn bà còn mấy đời chồng nữa!"

 

Cái sừng đầu đạo diễn Vương càng sáng hơn, xanh mơn mởn.

 

Ông cụ Vương vốn dĩ tức giận, nhưng những lời bàn tán xong, khóe miệng giật giật, đặc biệt .

 

Sắc mặt Tôn Thiên Thiên càng trắng bệch: " , chỉ hai đàn ông thôi, ."

 

Càng giải thích, ánh mắt càng kỳ quặc, còn "ồ" lên một tiếng.

 

Ngọc Khê: "......."

 

thể ?

 

Tôn Thiên Thiên nước mắt lưng tròng, bước lên Niên Quân Mân: "Không của , năm đó ép đến đường cùng, đều là do của bố con, đều là tại ông a, tại . Con thành trẻ mồ côi cũng của , từ sớm , tin ."

 

Niên Quân Mân mím môi, ngày đính hôn cho loạn cào cào: "Ký ức của mơ hồ, hỏi bà, chỉ nhớ năm đó ông từng đ.á.n.h bà, ngày hôm bà liền bỏ trốn, tại ông đ.á.n.h bà?"

 

Điểm trong ký ức của chỉ nhớ là đ.á.n.h , bỏ chạy.

 

Đồng t.ử Tôn Thiên Thiên co rút . Năm đó bà bỏ trốn, đứa trẻ còn bé tí, thế mà nhớ rõ, giọng trở nên chói tai: "Có ông gì với con , ông lừa con đấy, ông hận bỏ nên lừa con."

 

Niên Quân Mân nhếch khóe miệng, quả nhiên nguyên nhân mà trong ký ức , cho nên việc bỏ rơi cũng là nguyên nhân. Anh tiến gần một bước, vẫn luôn nghi ngờ nguyên nhân trở thành trẻ mồ côi là do phụ nữ : "Vậy bà cho , bà gì?"

 

Đột nhiên đầu óc Tôn Thiên Thiên tỉnh táo : "Mẹ gì cả, thật sự gì cả, con tin ."

 

Tôn Thiên Thiên , Niên Quân Mân hỏi cũng gì. Cuối cùng Tôn Thiên Thiên cứ mãi, đến mức bà Lữ nổi cáu.

 

Bà Lữ nhớ rõ hôm nay là ngày vui thể đập đồ, lập tức dậy, túm lấy áo Tôn Thiên Thiên, dứt khoát ném bà ngoài: "Cút, thì ngoài mà , bộ dạng đưa đám như chổi ."

 

Ngọc Khê mở to mắt, bà nội sức mạnh, nhưng sức mạnh , lợi hại thật, bà nội của ơi.

 

Ánh mắt sắc bén của bà Lữ sang Vương Điềm Điềm. Vương Điềm Điềm cứng đờ mặt, điều bỏ chạy.

 

Cuối cùng là đạo diễn Vương. Hôm nay ông đến thật sự là lấy lòng, nhưng lòng ghi nhận còn rước nhục . Ông cũng cần thể diện: "Hôm nay con mạo phiền, hôm khác sẽ đến tạ . Phong bao để đây, chúng con ngay."

 

Khí thế bà Lữ cao hai mét tám, liếc phong bao, gì nhưng mắt cứ chằm chằm đạo diễn Vương, kiểu như ' tiễn một đoạn'.

 

Đạo diễn Vương hít sâu một : "Ba, con ."

 

"Cút."

 

Đạo diễn Vương: "......."

 

Cuối cùng cả nhà đạo diễn Vương xám xịt bỏ . Không khí xem náo nhiệt trong phòng mới từ từ lắng xuống.

 

Hôm nay xem đủ kịch , Tết nhất chuyện để bàn tán .

 

Bà Lữ trò chuyện với , sắc mặt mới từ từ lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-108-thap-toan-thap-my.html.]

 

Trịnh Cầm thời gian, đến giờ nấu cơm , vội gọi mấy bếp giúp một tay.

 

Ngọc Khê định giúp thì đuổi . Trịnh Cầm thì thầm tai con gái: "Ở đây cần con, con an ủi Quân Mân , thằng bé tâm tư sâu kín, con chuyện với nó nhiều , lúc cần sự an ủi, cảm động sẽ nhớ cả đời đấy."

 

Ngọc Khê thụ giáo: "Vâng."

 

Ngọc Khê tìm thấy Niên Quân Mân, đang ngoài cửa hút thuốc, thấy Ngọc Khê đến vội dập tắt đầu thuốc.

 

Ngọc Khê cũng hỏi Niên Quân Mân đang nghĩ gì, ngược kéo góc tường khuất gió và kín đáo, gian xảo lấy mấy phong bao lì xì : "Chúng đếm xem bao nhiêu tiền , , của em dày lắm, phát tài ."

 

Nỗi lòng u ám của Niên Quân Mân giờ khắc tan biến, lấy lì xì của : "Cùng đếm nào."

 

Lì xì của Ngọc Khê dày hơn một chút, hai ông cụ đều cho hai ngàn. Niên Quân Mân qua, trong lòng hiểu rõ, nhất định là ông Vương nể mặt ông nội nên mới cho hai ngàn, nếu sẽ còn nhiều hơn.

 

Ngọc Khê Niên Quân Mân, tổng cộng bốn phong bao, mỗi phong một ngàn. Ngọc Khê cong mắt: "Xem thương lượng ."

 

Cuối cùng Ngọc Khê lấy phong bao của đạo diễn Vương, dày: "Ông Vương cái cho em, lấy phí của giời. Sau đạo diễn Vương đưa tiền thì cứ bảo em nhận."

 

Niên Quân Mân đáp: "Bọn họ đưa thì em cứ nhận."

 

Ngọc Khê đếm: "Hào phóng thật, 5000, nào, em chia cho một nửa."

 

Niên Quân Mân: "....... Lương của đều ở chỗ em, đều là của em, cần đưa cho ."

 

Ngọc Khê tiền 4000 dôi trong tay: "Đồng chí vị hôn phu, giữ tiền tiêu vặt ?"

 

Niên Quân Mân: "Công trình ở nội thành, bao ăn ở, một tháng một trăm là đủ , chỗ tiêu tiền."

 

Ngọc Khê đếm một ngàn: "Đàn ông trong túi chút tiền phòng , chỗ cầm lấy."

 

Niên Quân Mân cầm tiền, đôi má phồng lên của Ngọc Khê, nhét túi: "Được, em."

 

Ngọc Khê cất hết tiền túi, cong mắt: "Bây giờ còn thiếu một việc."

Ánh Trăng Dẫn Lối

 

Nói xong, Ngọc Khê lấy hộp trang sức : "Vị hôn phu, đưa tay nào, đeo nhẫn cho ."

 

Trong lòng Niên Quân Mân nóng rực, ngoan ngoãn đưa tay , chiếc nhẫn tay như kết nối với mạch m.á.u của , trái tim vui sướng nhảy nhót.

 

Niên Quân Mân vội lấy nhẫn của , cẩn thận đeo cho Ngọc Khê.

 

Ngọc Khê trừng mắt: "Sao đeo ngón áp út."

 

Niên Quân Mân vô : "Anh mua cỡ cho ngón áp út mà."

 

Ngọc Khê: "......."

 

gài bẫy ?

 

Niên Quân Mân nắm tay Ngọc Khê, đây là vợ : "Vị hôn thê, xin chỉ giáo nhiều hơn."

 

Ngọc Khê : "Vị hôn phu, xin cảm ơn nhiều hơn."

 

Bữa trưa thịnh soạn, mỗi bàn mười món, ý nghĩa thập thập mỹ, hy vọng Ngọc Khê và Niên Quân Mân thuận lợi suôn sẻ, thập thập mỹ.

 

Niên Quân Mân thành công uống say, lúc tiễn khách đường loạng choạng.

 

Ngọc Khê đưa Niên Quân Mân về nghỉ ngơi, đau lòng ngọt ngào, đồ ngốc, uống còn cố uống.

 

Ngọc Chi chạy : "Chị, Lý Miêu Miêu tìm chị kìa."

 

 

Loading...