Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 113: Thư tín
Cập nhật lúc: 2025-12-15 15:01:25
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong mắt Chu Linh Linh thoáng qua vẻ đau lòng: "Tay mất hai ngón, lẽ chị là đầu tiên thấy ngón tay cụt mà ghét bỏ, cho nên mới đối xử với chị khác biệt như !"
Ngọc Khê đồng tình với lời chị họ: "Em thấy , chỉ là mất hai ngón tay chứ mất cả bàn tay, chắc chắn chỉ chị chê, còn những cô gái khác nữa, nhưng chỉ đối xử khác biệt với chị thôi. Em cảm thấy sớm để ý chị , chỉ là cứ chần chừ mãi, giờ thì bình phục nên định chần chừ nữa."
Ngọc Khê phân tích đấy, Chu Linh Linh ngẩn . Ngọc Khê cạn lời thật sự, EQ của chị họ còn chậm hơn cả cô.
Chu Linh Linh lẩm bẩm: "Thảo nào, thảo nào."
Ngọc Khê tò mò: "Thảo nào cái gì?"
Chu Linh Linh: "Thảo nào chị luôn nhận những bức thư trắng trơn, nhất định là gửi."
Ngọc Khê: "...... Chị thể hỏi xem."
Chu Linh Linh : "Nhất định sẽ hỏi. Được , còn sớm nữa, em cũng nghỉ ngơi sớm ."
Ngọc Khê mới nhớ chuyện quan trọng: "Chị họ, hì hì, chị xem, em tới là để bàn về sự phát triển tương lai và việc ăn, Trần Trì chừng là rể em, là việc ăn của nhà mà!"
Chu Linh Linh lườm em họ: "Chị mới phát hiện em thực sự tiềm chất gian thương đấy. Được , chị nhớ kỹ !"
Ngọc Khê híp mắt về phòng khách. Ngồi xe cả ngày, quả thực cô cũng mệt.
Sáng hôm , Ngọc Khê dậy thì bữa sáng xong.
Cô cả Lữ gọi: "Mau rửa mặt đ.á.n.h răng ăn cơm."
Ngọc Khê dụi mắt: "Vâng ạ."
Bữa sáng là bánh bao và cháo. Ngọc Khê c.ắ.n miếng bánh bao, nhóc mập mạp đối diện: "Sao cứ chị mãi thế?"
Giọng non nớt của Chu Nghiêu vang lên: "Chị họ xinh ."
Ngọc Khê vui vẻ: "Em bé thế xinh là gì ?"
Chu Nghiêu ưỡn bộ n.g.ự.c nhỏ: "Em chứ, xinh chính là trông , chị họ ."
Ánh Trăng Dẫn Lối
Ngọc Khê hớn hở: "Em họ nhỏ thật mắt ."
Chu Linh Linh cạn lời: "Trẻ con khen mà cũng em vui thế ."
Ngọc Khê: "Mắt trẻ con là hồn nhiên nhất, đáng tin hơn lời lớn nhiều."
Chu Linh Linh: "Em vui là ."
Ăn xong, cô cả Lữ định đưa Ngọc Khê dạo phố. Ngọc Khê chị họ, Chu Linh Linh : "Mẹ, con chuyện với ."
Cô cả Lữ con gái và cháu gái một lượt: "Tiểu Khê, giúp cô trông em Chu Nghiêu nhé."
"Vâng ạ."
Phòng khách còn hai chị em họ. Chu Nghiêu buồn bã xếp gỗ. Ngọc Khê : "Chị chơi với em nhé."
Chu Nghiêu ngẩng đầu: "Chị họ, vui, ba là ."
Trong lòng Ngọc Khê khó chịu, Chu Nghiêu còn nhỏ thế đối mặt với mặt tối của con , cô dịu dàng : "Đó là chuyện của thế giới lớn, em ngoan ngoãn là ."
Chu Nghiêu thở dài như ông cụ non: "Em hết, ba cần chúng nữa."
Ngọc Khê: "Em còn bọn chị mà, tất cả ."
Chu Nghiêu gật gật đầu: "Vâng."
Ngọc Khê vuốt mái tóc mềm mại của Chu Nghiêu. Vì cô cả sinh con khi tuổi cao nên sức khỏe thằng bé cứng cáp như những đứa trẻ khác, đừng béo mà nhầm, chỉ là béo bệu thôi, tóc thì vàng hoe.
Ở cái tuổi đáng lẽ vô lo vô nghĩ, bé trưởng thành sớm hơn những đứa trẻ khác. Người lớn sai lầm, thường thường chịu ảnh hưởng là trẻ con, trẻ con trả giá.
Lúc cô cả Lữ , hốc mắt đỏ hoe, ôm chặt Chu Nghiêu buông. Ngọc Khê mà lòng dễ chịu.
Chu Linh Linh kéo Ngọc Khê cửa, giày dặn dò: "Mẹ, ai đến cũng đừng mở cửa, chờ bọn con về, con mang theo chìa khóa ."
Cô cả Lữ: "Được."
Ngọc Khê đường phố mới hỏi: "Cô cả đồng ý ạ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-113-thu-tin.html.]
Chu Linh Linh gật đầu: "Thực tế ép chúng thể đồng ý. Đi thôi, tìm luật sư ."
Ngọc Khê quen thuộc tỉnh lỵ, chỉ thể theo chị họ. văn phòng luật sư thì Ngọc Khê vài , quen thuộc, ngăn chị họ mở miệng , : "Chúng tìm luật sư giỏi nhất về kiện tụng ly hôn."
Trợ lý là trong nghề: "Vâng, mời hai vị chờ một lát."
Chu Linh Linh sửng sốt: "Luật sư còn phân loại nữa ?"
Ngọc Khê gật đầu: "Mỗi luật sư đều sở trường riêng, ít năng. Nếu chị rõ, văn phòng luật sư sẽ giới thiệu cho chị luật sư đang rảnh rỗi."
Đây là kinh nghiệm Ngọc Khê rút , nơi còn dùng luật sư thực tập để lừa nữa cơ!
Chu Linh Linh cảm thán: "Mỗi gặp mặt, sự trưởng thành của em đều chị kinh ngạc, em giống như miếng bọt biển , luôn hấp thu nước."
Ngọc Khê xua tay: "So với bọt biển, em thích là nước hơn, thể biến hóa đủ loại hình thái. Khi tấn công thì ngưng kết thành băng, khi học tập thì biến thành nước, dung nạp vạn vật."
Chu Linh Linh lẩm bẩm mấy : "Đây là nguyên nhân chị bằng em. Đừng em nhỏ tuổi hơn chị, nhưng sự quyết đoán, lòng thì chị thể so sánh ."
Ngọc Khê: "Hì hì, em cũng là học từng bước một thôi, ai sinh cả."
Chu Linh Linh tán đồng điểm . Cô tính tình mềm yếu bao, nhưng hiện tại kiên cường lên .
Luật sư tới, hơn ba mươi tuổi, là nghiêm túc, nhảm nhiều, giới thiệu bản xong là thẳng vấn đề.
Điểm Ngọc Khê hài lòng nhất, cô thích nhiều, thích việc thực tế hơn.
Luật sư : "Căn cứ thông tin nắm , tỷ lệ thắng kiện lớn. Nếu thể lấy càng nhiều bằng chứng thì càng lợi cho vụ án."
Ngọc Khê yên tâm, điều giống như cô dự đoán: "Xin hỏi, thứ gì giống như máy theo dõi thể hình ảnh ạ?"
Luật sư Ngọc Khê thêm vài . Ngọc Khê cũng ngại ngùng, lấy bằng chứng thì cần gì giả quân tử.
Luật sư trầm mặc một lát: "Máy phim."
Ngọc Khê gượng một cái, cô thông minh một đời hồ đồ nhất thời, ngày nào cũng tiếp xúc với việc phim mà quên mất máy phim: "Cảm ơn ông."
Ra khỏi văn phòng luật sư, Ngọc Khê : "Bây giờ mua máy ảnh, bút ghi âm và máy phim."
Chu Linh Linh chút hưng phấn, đây là đầu tiên cô việc : "Được."
Máy ảnh Ngọc Khê mua, cô cần dùng, tổng cộng hết 4000, siêu đắt.
Chu Linh Linh vẻ mặt xót tiền của em họ: "Chị bảo để chị mua mà em cho."
Ngọc Khê ôm máy ảnh: "Em cần dùng mà, hy vọng 4000 đồng đáng đồng tiền bát gạo."
Chu Linh Linh theo kịp tư duy của em họ.
Về đến nhà, Trần Trì thế mà đang ở đó. Chu Linh Linh cạn lời , bảo cho ai mà!
Cô cả Lữ : "Về đấy ."
Ngọc Khê đặt máy phim lên bàn : "Về ạ, đồ cũng mua về ."
Cô cả Lữ qua: "Máy phim?"
Chu Linh Linh cảm thấy gì giấu Trần Trì: "Vâng, luật sư bằng chứng càng nhiều càng , con lắp máy trong nhà, loạn thì thể lấy bằng chứng thép."
Cô cả Lữ phòng khách trống trải: "Cái thứ giấu ở ?"
Trần Trì qua: "Anh lắp."
Ngọc Khê mắt sáng rực Trần Trì khiến chút ngượng ngùng. Chu Linh Linh : "Vậy , giao cho đấy."
Trần Trì dậy, lắp pin cho máy . Ngọc Khê cảm thấy, chuyên nghiệp thật!
Ngọc Khê cảm thán: "Quân Mân nhà em nhất định cũng ."
Trần Trì xoay : "Niên Quân Mân?"
Ngọc Khê kinh ngạc: "Anh quen ạ?"