Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 121: Bạn bè
Cập nhật lúc: 2025-12-15 15:01:33
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hà Giai Lệ ngờ sẽ gặp Ngọc Khê ở đây. Nhìn thấy dáng vẻ quen của Ngọc Khê với mấy em Hà Duệ, bà hiểu , thảo nào cả nhà hai chịu giúp đỡ. trong lòng bà vô cùng nghi hoặc, bọn họ quen thế nào?
Bà Lữ chỉ Ngọc Khê: "Sao cô vẫn còn ở đây? Hôm qua , sẽ đồng ý, cô c.h.ế.t tâm !"
Ngọc Khê phẩy tay, để lộ hàm răng trắng đều: "Hà Giai Lệ, lâu gặp nhỉ!"
Đầu óc Hà Giai Lệ ong ong, luôn cảm giác chuyện vượt quá tầm kiểm soát, cố gắng tỏ hòa ái: "Mẹ, đây là Tiểu Khê, con gái con, bậy bạ gì thế!"
Bà Lữ mở to hai mắt, dọa sợ. Nghĩ đến biểu hiện ngày hôm qua, bà lắp bắp: "Mày, mày là, Tiểu Khê?"
Ngọc Khê vẻ mặt chân thành: "Bà lão, yên tâm , giới thiệu với bà một chút, đây là họ , tên là Lữ Ngọc Khê, là con ranh con c.h.ế.t tiệt mà cô con gái của bà cần đấy."
Ba em Hà Duệ: "......."
Lôi Âm: "........"
Bà Lữ ôm ngực, thảo nào con gái lén con bé đáng ghét, nụ cứng đờ: "Cháu chính là Tiểu Khê , là bà ngoại đây. Hôm qua bà ngoại nên mới bậy bạ. Cháu lớn thế , mau để bà ngoại xem nào, nhớ bà ngoại c.h.ế.t mất, cháu cũng , cứ nghĩ đến cháu là bà rơi nước mắt. Không ruột bên cạnh, cháu chịu ít khổ cực , kế chẳng ai cả."
Ngọc Khê chỉ Hà Giai Lệ: "Bà lão, bà như nghĩ đến cảm nhận của con gái bà ? Bà mới là điển hình của kế ác độc đấy."
Bà Lữ: "......."
Lôi Âm tiếp lời: "Ái chà, hóa bà con gái bà những gì , cứ tưởng cả nhà bà đều mù hết chứ!"
Bà Lữ: "......."
Ngọc Khê: "Lôi Âm , vĩnh viễn gọi tỉnh một giả vờ ngủ . Có một vì tiền thì giả mù là gì, bảo họ giả c.h.ế.t cũng chứ!"
Bà Lữ tức điên . Một vốn đối thủ như bà , nay hai con ranh con mới lớn chèn ép đến mức nổi một lời.
Hà Giai Lệ đỡ lấy bà sắp tức ngất, mắt rưng rưng lệ: "Tiểu Khê, con hận , nhưng cũng thể trút giận lên bà ngoại. Con mắng thì cứ mắng , đều là đáng tội."
Ngọc Khê thấy ngấy tận cổ: "Đừng giả vờ tình mẫu t.ử nữa, sớm 800 năm bà là ai . Bà quên nhưng thì . Bà cũng đừng giả vờ nữa, thẳng , đạo diễn Vương cho bà lợi ích gì , hứng thú với cái hơn."
Hà Giai Lệ trừng mắt Lôi Âm, nhất định là con ranh mách lẻo: "Tiểu Khê, đạo diễn Vương đến chỉ về tuổi thơ của con, mới hồi nhỏ con sống khổ cực thế nào, còn nhỏ xíu nấu cơm, còn xuống ruộng việc. Đều là của , sai , cho một cơ hội bù đắp ."
Ngọc Khê giơ tay: "Dừng, cầu xin bà đừng nữa, lát nữa còn ăn trưa, đừng buồn nôn."
Hà Giai Lệ: "....... Tiểu Khê, thật sự sai , năm đó..."
Ngọc Khê ngắt lời: "Đừng chuyện năm đó nữa. Nếu t.h.u.ố.c hối hận, bà cũng hối hận năm đó bỏ rơi , mà là hối hận năm đó sinh . Bà là thế nào rõ nhất. cũng thẳng luôn, sẽ tha thứ, vĩnh viễn sẽ tha thứ, là vĩnh viễn, nhớ kỹ đấy, vĩnh viễn."
Hà Giai Lệ thấy rõ ràng hận ý của đứa trẻ , hận thể xé xác bà . Bà hoảng sợ lùi một bước, gì đó nhưng dám mở miệng.
Trong mắt Ngọc Khê còn sự kiên nhẫn, chỉ sự lạnh lùng vô tận.
Chân Hà Giai Lệ run, dám thêm nữa: "Mẹ, về , sẽ đợi con nghĩ thông suốt."
Ngọc Khê Hà Giai Lệ xoay , châm chọc : "Bà cần trông mong lời hứa của đạo diễn Vương , lời hứa của ông sẽ thực hiện ."
Hà Giai Lệ , Ngọc Khê nhóm Lôi Âm đang ngây : "Khóa cửa chứ, bụng tớ đói meo ."
Lôi Âm run run cánh tay: "Tiểu Khê, biểu cảm của dọa thật đấy."
Ngọc Khê bá cổ Lôi Âm: "Tớ cho nhé, thời buổi , thành thật sợ kẻ vô , kẻ vô sợ kẻ ngang ngược, kẻ ngang ngược sợ kẻ sống. Cậu xem, tớ đổi biểu cảm là Hà Giai Lệ sợ ngay."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-121-ban-be.html.]
Lôi Âm ngẫm nghĩ thấy cũng đúng: "Vẫn là cách."
Ngọc Khê , tiếp, cô là thật sự hận a!
Buổi trưa ăn cơm ở quán thịt dê, canh lòng dê đầy đặn, thơm ngon, ăn đến căng bụng.
Trở về, Ngọc Khê chọn một ít quà cho Lôi Âm: "Rượu bên trong là cho ông Lôi, đồ ăn là cho , tớ qua đó nữa."
Lôi Âm: "Được, tớ về đây."
Ánh Trăng Dẫn Lối
Ngọc Khê gật đầu: "Ừ, ngày ký túc xá mở cửa tớ sẽ về."
"Được, gặp ở ký túc xá nhé."
Hôm , Ngọc Khê mang quà đến thăm hai ông cụ. Ngọc Khê cửa thấy hai ông cụ đang đ.á.n.h cờ!
Ông cụ Niên ném quân cờ trong tay: "Con bé , đến thì đến, còn mang đồ ăn gì."
Ông cụ Vương chịu: "Lão già , sắp thắng , ông tưởng Tiểu Khê đến là ông trốn ."
Ông cụ Niên bĩu môi: " là sợ ông thua thôi."
Ông cụ Vương: " lặng lẽ ông c.h.é.m gió đấy, tiếp tục ."
Ông cụ Niên: "........."
Cuối cùng ông cụ Niên t.h.ả.m bại. Tâm trạng ông cụ Vương vô cùng, miệng nhai mực khô: "Chính là vị ."
Ông cụ Niên giật lấy: "Cái là Tiểu Khê cho ."
Ông cụ Vương: "Không hổ, tên ông ?"
Ngọc Khê dọn dẹp xong, ông cụ Vương vẫy tay: "Đừng vội việc, đây một lát."
Ngọc Khê rửa tay: "Vâng, ông Vương, cháu chuyện với ông."
Ông cụ Vương: "Thằng khốn nạn tìm cháu ?"
Ngọc Khê kể chuyện Hà Giai Lệ: "Ông Vương, cháu cảm thấy uy h.i.ế.p là vô dụng, chỉ cần lụi bại thật sự thì đạo diễn Vương sẽ từ bỏ ."
Ông cụ Vương tức giận ho khan vài tiếng: "Ông , việc giao cho ông xử lý. Haizz, ông chỉ để đồ cho Quân Mân, ngược đem đến phiền toái cho các cháu. Nếu Quân Mân cần, ông cũng cần giữ nữa."
Ông cụ Niên bĩu môi: " sớm bảo Quân Mân sẽ nhận , ông còn tin, còn định c.h.ế.t lập di chúc cho Quân Mân. Chỉ ông là khôn lỏi, ông xem, đều là do chút tiền của ông gây chuyện đấy."
Ông cụ Vương thổi râu: " thương cháu trai để đồ cho nó thì gì sai? Phi, ông tưởng là ông đấy ! Nghèo rớt mồng tơi."
Ông cụ Niên chịu thua: "Lão t.ử nghèo rớt mồng tơi nhưng sống vui vẻ, còn hơn ông, con trai ruột mà ."
Ông cụ Vương gõ bàn: "Lão già , ông công kích cá nhân đấy nhé. Còn nữa, cái gì gọi là một chút tiền, đồ kiến thức, nếu là một chút tiền thì thằng khốn nạn thể nhớ thương mãi thế ."
Ông cụ Niên cả đời từng tò mò, đột nhiên tò mò: "Ông xem, rốt cuộc ông bao nhiêu của cải? Cũng cho mở mang tầm mắt chút."
Tai Ngọc Khê cũng dựng lên, mắt mong chờ ông cụ Vương, cô cũng tò mò!