Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 125: Lên báo
Cập nhật lúc: 2025-12-15 15:01:37
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lôi Âm túm lấy áo Ngọc Khê, chính mất thăng bằng. Ngọc Khê trở tay nắm lấy cổ tay Lôi Âm, một tay bám c.h.ặ.t t.a.y vịn, dùng hết sức bình sinh kéo mạnh một cái, kéo Lôi Âm .
Vương Điềm Điềm mất đà, hét lên thất thanh, lăn từ cầu thang xuống, sấp mặt đất nửa ngày động đậy.
Lôi Âm vỗ ngực: "Trời ơi, Vương Điềm Điềm điên ?"
Ngọc Khê cũng thót tim, may mà cô luyện võ phòng , phản ứng nhanh hơn một chút, nếu ngã xuống là cô và Lôi Âm . Tuy cầu thang dốc lắm nhưng lăn xuống cũng đau, vận khí dễ gãy xương.
Vương Điềm Điềm ôm chân, từ từ dậy, "A a" kêu đau mãi, cứ như thương nặng lắm .
Dì quản lý ký túc xá lầu chạy lên, hoảng sợ: "Bạn học, chứ!"
Vương Điềm Điềm nước mắt ngắn nước mắt dài, cả đau nhức: "Dì lăn thử xem!"
Sắc mặt dì quản lý lắm: "Dì xuống gọi điện gọi xe cứu thương, dì thấy bạn học nên kiểm tra kỹ một chút, đặc biệt là kiểm tra cái đầu, đừng để ngã hỏng ."
Các bạn học vây xem, ai , cả hành lang vang lên tiếng cố nén.
Vương Điềm Điềm đời bao giờ mất mặt như thế, cái đầu đang nóng hừng hực bỗng tỉnh táo , chỉ Ngọc Khê và Lôi Âm: "Dì ơi, hai họ đẩy cháu xuống."
Ngọc Khê trợn trắng mắt: "Trước khi chuyện ơn nhớ xem nhân chứng . Các bạn học lên cùng chúng , xin hãy bước , cảm ơn!"
Vương Điềm Điềm mấy bạn học bước , mặt tái mét.
Ngọc Khê châm chọc: "Bạn học Vương, cô rõ, bây giờ rõ ? Vừa lên lầu chỉ và Lôi Âm , cô nên cảm thấy may mắn vì các bạn học tránh nhanh, cô đụng . Bây giờ đến lượt kiện cô , cô xem, báo cảnh sát thế nào nhỉ, cố ý gây thương tích, tội danh cũng đấy."
Vương Điềm Điềm hoảng sợ: " cố ý, khéo xuống lầu, cố ý."
Ngọc Khê mỉa mai Vương Điềm Điềm: "Bạn học Vương, cô quên nhân chứng ?"
Vương Điềm Điềm sợ hãi. Nếu đồn công an, cô ở trường nữa, hồ sơ sẽ vết nhơ. Hơn nữa bộ phim cô đóng sắp chiếu , cô thể xảy chuyện.
" sai , bạn học Lữ, cô đại nhân đại lượng tha thứ cho , cũng là nhất thời hồ đồ, thật sự cố ý."
Lôi Âm lạnh mặt: "Xin mà tác dụng thì cần công an gì?"
Vương Điềm Điềm vịn tay vịn lên. Ngọc Khê liếc qua, cạn lời. Người tai họa sống ngàn năm cấm sai, lăn từ lầu xuống mà Vương Điềm Điềm chỉ đau cơ, xương cốt chẳng cả, vững.
Vương Điềm Điềm mở túi xách: " bồi thường tiền, bồi thường tiền, bồi thường tổn thất, một ngàn, một ngàn ?"
Dì quản lý cũng lớn chuyện, ký túc xá nữ do dì trông coi xảy chuyện sẽ ảnh hưởng đến công việc. Tuy giận Vương Điềm Điềm nhưng dì vẫn hòa giải: "Bạn học Lữ, cháu xem bạn học Vương thái độ nhận sai thành khẩn, chịu bài học , bỏ qua ."
Ngọc Khê cô thương, Vương Điềm Điềm cùng lắm chỉ giáo d.ụ.c một trận. Cô cũng chỉ bắt nạt Vương Điềm Điềm hiểu luật pháp thôi, nhưng điểm yếu cần nắm vẫn nắm, nếu thì với bản quá.
Ngọc Khê lấy giấy bút mang theo trong túi : "Viết bản kiểm điểm nhận , sẽ tha cho cô, tiền cũng cần đưa."
Ánh Trăng Dẫn Lối
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-125-len-bao.html.]
Vương Điềm Điềm nghi hoặc: "Thật , cô hối hận chứ?"
Ngọc Khê xuống cầu thang: "Không hối hận, , thái độ thành khẩn một chút, rõ sự việc xảy , cuối thư nhớ ký tên cô , chuyện coi như bỏ qua."
Đầu óc Vương Điềm Điềm rối tung, cô thực sự sợ ảnh hưởng đến bản , cô còn tương lai , thể hủy hoại, hành động quá khích thể tái diễn.
Mười phút , thư xin xong. Ngọc Khê xem nhanh một lượt, vấn đề gì. Cô cứ tưởng gan Vương Điềm Điềm lớn lắm, ngờ nhỏ như .
Ngọc Khê với dì quản lý: "Dì ơi, dì là nhân chứng, giúp cháu ký tên với ạ."
Dì quản lý cũng vui vẻ bán cho Ngọc Khê cái mặt mũi, sảng khoái ký tên. Ngọc Khê tìm mấy xem náo nhiệt ký tên, xong xuôi mới cất thư .
Ngọc Khê từ tận đáy lòng, là thực sự vui vẻ: "Bạn học Vương, cô còn tìm gây phiền phức, sẽ gửi lá thư đến tòa soạn báo đăng lên. Tiêu đề cũng nghĩ hộ , cô thử xem: 'Đây là thượng bất chính hạ tắc loạn (bố nào con nấy), là vấn đề giáo dục?'"
Đồng t.ử Vương Điềm Điềm co rút : "Cô, cô đê tiện."
Ngọc Khê lắc lắc cái túi: " cũng là cô ép thôi. Nếu cô tìm gây phiền phức, lá thư sẽ xuất hiện ở bất cứ tòa soạn nào. nếu cô tìm gây phiền phức thì chắc . Cô xem, cô xảy chuyện, liệu ảnh hưởng đến bố cô , là thêm cái tiêu đề nữa, 'Bóc trần bộ mặt ai của danh đạo diễn'?"
Vương Điềm Điềm cảm thấy đau nữa, chỉ thấy lạnh toát sống lưng. Lá thư mà đăng lên thật, bất kể là tiêu đề nào, bố cô cũng thể đập c.h.ế.t cô .
Vừa nghĩ đến khả năng , Vương Điềm Điềm liền sợ hãi. Dạo bố cô thực sự đáng sợ.
Ngọc Khê hài lòng với sự hèn nhát của Vương Điềm Điềm. Có những cảnh cáo vô dụng, chỉ nắm điểm yếu mới trị . Đây cũng coi như gậy ông đập lưng ông.
Các bạn học xem kịch ở hành lang Ngọc Khê với ánh mắt khác hẳn. Ý tưởng về tiêu đề thâm thật, cái nào cũng đ.â.m trúng tim đen. Đồng thời trong lòng họ cũng ghi nhớ Ngọc Khê danh sách những thể dễ dàng đắc tội, phúc hắc c.h.ế.t, hố c.h.ế.t đền mạng.
Về phòng, Lôi Âm vây quanh Ngọc Khê: "Tớ thấy học biên kịch là phí phạm nhân tài, lẽ nên thi Đại học Truyền thông. Với đầu óc của mà phóng viên thì chắc chắn nổi tiếng nhanh hơn biên kịch."
Ngọc Khê lấy thư , khóa trong ngăn kéo: "Tớ cũng thấy năng khiếu, nhưng điều cũng chứng minh một điểm, sức ảnh hưởng của tin tức là lớn."
Lôi Âm giày: " , cho nên ai cũng đắc tội với tòa soạn báo là lý do cả."
Ngọc Khê tìm danh của Liên Bác: "Tớ quen một chủ biên, chừng dùng tới thật đấy, mối quan hệ duy trì cho mới ."
Lôi Âm cầm lấy: "Chủ biên Hoa Đông a, lợi hại thật, mối quan hệ quả thực hữu dụng, nhưng duy trì thế nào đây, đừng đến lúc cần tìm thật chẳng thấy mặt mũi ."
Ngọc Khê chớp mắt: "Chủ biên thích máy ảnh, nhưng duy trì quan hệ lâu dài thì vẫn sự hợp tác."
Lôi Âm hoảng hồn, sờ trán Ngọc Khê: "Không sốt đấy chứ, chúng thể hợp tác gì với Hoa Đông? Người cần tin tức, sẽ định bán thư của Vương Điềm Điềm thật đấy chứ, Vương Điềm Điềm sẽ liều mạng với đấy."
Ngọc Khê gạt tay Lôi Âm : "Tớ ngốc, bán thư. Trước mắt một tin tức lớn đây , Hoa Đông nhất định thích độc quyền."
Lôi Âm mơ hồ: "Tin tức gì?"