Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 69: Không thẹn với lương tâm

Cập nhật lúc: 2025-12-15 05:01:31
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Vương Điềm Điềm nuông chiều từ bé, đau, cảm thấy tay Ngọc Khê như cái kìm sắt, sợ Lữ Ngọc Khê thật sự đ.á.n.h nên một tiếng cũng dám hó hé.

 

Ngọc Khê hất tay Vương Điềm Điềm . Vương Điềm Điềm xoa cổ tay, định buông lời hung ác nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Ngọc Khê nuốt trở , hung hăng dậm chân bỏ .

 

Lôi Âm tiến lên: "Rốt cuộc là chuyện gì ?"

 

Ngọc Khê kể sơ qua mối quan hệ, Lôi Âm mở to hai mắt: "Hôm nay cô tới là ý của đạo diễn Vương !"

 

"Ừ, sự cho phép của đạo diễn Vương, Vương Điềm Điềm sẽ dám tới ."

 

"Đạo diễn Vương quyền lực lớn, xem, ông tìm cách đối phó chúng !"

 

Ngọc Khê trầm tư: "Chúng diễn viên, cũng khỏi trường học, ông thể gì chúng chứ? Hơn nữa, ông cũng dám . Tuy nhiên vẫn cần đề phòng, chúng trang phục đạo cụ, cứ để Hoàng Lượng mặt là ."

 

Lôi Âm yên tâm, đồng hồ: "Tiểu Khê, cũng nên mua một cái đồng hồ ."

 

Ngọc Khê sờ cổ tay trần trụi, đồng hồ đúng là bất tiện thật: "Ừ, nên mua một cái. Thời gian còn sớm, chúng cũng về thôi!"

 

"Ừ."

 

Trưa hôm , Lôi Âm bắt xe về nhà. Ngọc Khê bốt điện thoại công cộng gọi cho chị họ, kể chuyện trang phục đạo cụ.

 

Chu Linh Linh xong thì kinh ngạc: "Giờ chị mới phát hiện trong lòng em ít ý tưởng đấy, cái lớn hơn cái . Không chị họ em , nhưng từng bước một cho vững chắc, mới chạy là ."

 

Ngọc Khê ý tứ uyển chuyển của chị họ, đáp: "Chị họ, trong lòng em hiểu rõ mà, em đua đòi theo khác , em thật sự tính toán."

 

Chu Linh Linh: "Chị chỉ sợ em mới thành công gặp thất bại sẽ đả kích lòng tự tin của em thôi."

 

"Thất bại là thành công, nếu ngay cả dũng khí đối mặt với thất bại cũng thì sẽ bao giờ thành công . Chị họ, em thật sự niềm tin, hãy tin em một ."

Ánh Trăng Dẫn Lối

 

"Được , , chị tin em một . mà trong tay chị nhiều tiền như , chỉ hai vạn, còn lấy từ chỗ chị. Mẹ chị chuyện chứ!"

 

Ngọc Khê nghịch dây điện thoại: "Không , dù cô cả cũng chuyện mở cửa hàng , nhưng hy vọng cô cả tiếp tục giúp giấu nhà."

 

Chu Linh Linh : "Biết , chờ ngày mai chị chuyển tiền cho em."

 

Ngọc Khê hì hì, vốn khởi nghiệp : " chị họ, chị quen xưởng vải nào đáng tin cậy , em đặt một ít vải dệt."

 

Chu Linh Linh: "Có quen, nhà bạn chị mở xưởng vải. Em màu gì cứ với chị, chị giúp em đặt."

 

"Tạm thời cần , chờ nhận đơn đặt hàng đặt cũng muộn."

 

"Nghe em tự tin tràn đầy thế , chị càng mong đợi thành công, cố lên nhé."

 

"Vâng ạ."

 

Ngọc Khê cúp điện thoại, bộ về, trong lòng nghĩ cần thêm một cái máy ảnh. Dùng máy ảnh chụp màu sắc yêu cầu mới là chuẩn xác nhất. Hơn nữa còn cần thợ thêu.

 

Hiện tại nhiều nhà máy lượt đóng cửa, đặc biệt là xưởng thêu, từ khi máy móc thế nhân công, nhiều công nhân sa thải. Cô cần đại sư, chỉ cần tay nghề thêu , lúc rảnh rỗi thể tìm một chút để chuẩn cho bất cứ tình huống nào.

 

Nghĩ đến việc công nhân nghỉ việc, Ngọc Khê thổn thức. Thời của ba , thể trở thành công nhân viên chức nhà máy là đối tượng bao ngưỡng mộ, nhưng hiện tại, phần lớn công nhân đều nghỉ việc.

 

Đến giờ học buổi chiều, Lôi Âm mới trở , chút rầu rĩ vui, xuống thì thầm: "Ông ngoại tớ gặp mới chịu đưa tiền, ông tin tưởng , cũng tin tưởng tớ."

 

Ngọc Khê giận, cô thấu vấn đề: "Bởi vì ông ngoại yêu thương đó, cho nên mới gặp tớ. Không ông tin tưởng , chỉ là bảo vệ thôi."

 

Lôi Âm gục xuống bàn: "Ông ngoại lo lắng chuyện Hà Giai Lệ, đến lúc đó ông cũng đừng để trong lòng nhé."

 

Ngọc Khê chớp mắt: "Yên tâm , lòng tớ rộng lắm, chỉ là chút hồi hộp thôi!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-69-khong-then-voi-luong-tam.html.]

 

Lôi Âm khẽ : "Ông ngoại tớ đáng sợ , yên tâm ."

 

Ngọc Khê gật đầu: "Được , học ."

 

Buổi tối tan học, cửa hàng mở cửa, Lôi Âm đưa Ngọc Khê đến quán ăn đặt . Cũng nhà hàng cao sang gì, chỉ là một quán ăn gia đình bình dân.

 

Áp lực trong lòng Ngọc Khê giảm nhiều, thiện cảm với ông ngoại Lôi Âm càng tăng lên. Không nhà hàng xa hoa, oai phủ đầu với cô, đây là thật tâm gặp cô.

 

Phòng riêng đơn giản, ông cụ đến , ăn mặc chỉnh tề, thể thấy là một ông lão nghiêm túc.

 

Lôi Âm thấy chỉ ông ngoại thì yên tâm: "Ông ngoại, ông đến ."

 

Ông cụ Lôi : "Ông rảnh rỗi nên qua đây , các cháu học mệt , mau xuống uống ngụm nước."

 

Lôi Âm kéo Ngọc Khê: "Ông ngoại, đây là bạn của cháu, Lữ Ngọc Khê. Ngọc Khê, đây là ông ngoại tớ."

 

Ngọc Khê ngoan ngoãn chào: "Cháu chào ông Lôi ạ."

 

Cô thật ngờ ông ngoại Lôi Âm cũng họ Lôi.

 

Ông cụ Lôi gật đầu: "Ngồi , đừng câu nệ."

 

"Vâng ạ!"

 

Ngọc Khê bên cạnh Lôi Âm. Ông cụ Lôi nhấp ngụm , với nhân viên phục vụ: "Mang thức ăn lên ."

 

Thức ăn lên nhanh. Chờ thức ăn lên đủ, ông cụ : "Ăn , đừng khách sáo, chúng ăn chuyện, đừng căng thẳng."

 

Ngọc Khê là cô thật sự căng thẳng: "Vâng ạ."

 

Ông cụ Lôi gắp món Lôi Âm thích cho cháu gái, với Ngọc Khê: "Ông Âm Âm kể chuyện của cháu , thật ngờ mối quan hệ ."

 

Ngọc Khê đặt đũa xuống: "Cháu cũng ngờ tới."

 

Ông cụ Lôi chuyển chủ đề: "Cháu hận ? Hà Giai Lệ vứt bỏ cháu, gặp mặt nhận cháu, trong lòng cháu oán hận ?"

 

Ngọc Khê thẳng mắt ông cụ: "Nói hận là dối, nhưng vì oán hận một kẻ cặn bã mà để bản chìm đắm đó, cháu cảm thấy đáng. Hơn nữa cháu cho rằng, chỉ cần cháu sống hơn bà , đó chính là sự trả thù lớn nhất. Ý của ông cháu hiểu, ông yên tâm, cháu bạn với Lôi Âm để lợi dụng ."

 

Ông Lôi sửng sốt: "Cháu quả là thẳng thắn sảng khoái. Cháu thì ông cũng vòng vo nữa. Ông thực sự yên tâm về cháu. Lúc đầu cháu và Lôi Âm mở cửa hàng, vốn liếng nhiều, ông so đo, chỉ cần Lôi Âm vui vẻ là , nó từ nhỏ bạn bè, cho dù cháu dụng tâm khác cũng . lấy những năm vạn, ông nghi ngờ."

 

Giọng điệu Ngọc Khê đổi: "Ông yên tâm là đúng ạ. Cháu sẽ đảm bảo suông, cháu sẽ lấy bản gánh vác để ông yên tâm. Buôn bán lãi lỗ là chuyện bình thường, cháu giải thích nhiều. Mẹ kế cháu từng với cháu, chỉ cần thẹn với lương tâm là . Cháu thật lòng coi Lôi Âm là bạn, thế là đủ ."

 

Biểu cảm của ông cụ Lôi nghiêm túc, Lôi Âm nhịn kéo áo ông ngoại. Ngọc Khê từng nghĩ đến việc thỏa hiệp, nếu cô sự kiên định thì khiến ông ngoại Lôi Âm tin tưởng cô .

 

Ông Lôi : "Cháu thú vị, giống với Hà Giai Lệ. Hôm nay gặp thật, ông cũng yên tâm ."

 

Trong lòng Ngọc Khê vui vẻ, qua ải. Lôi Âm vui mừng nhảy cẫng lên: "Cảm ơn ông ngoại."

 

Ông Lôi híp mắt, cũng lời mời với Ngọc Khê: "Có thời gian thì cùng Lôi Âm về nhà chơi nhé."

 

Ngọc Khê nhận lời, trong lòng cũng hiểu rõ, ông cụ vẫn yên tâm về cô , để cô ở mí mắt ông mới yên tâm ! Dù cô cũng thẹn với lương tâm, cô sợ.

 

Buổi tối ăn xong, Lôi Âm thuận lợi lấy sổ tiết kiệm, đường về cứ chuyện ríu rít mãi.

 

Rất nhanh đến thứ bảy, ngày Niên Quân Mân cắt chỉ. Ngọc Khê qua đó từ sớm, ông cụ Niên đưa cho Ngọc Khê một cái túi: "Cầm lấy."

 

Ngọc Khê lắc đầu: "Cháu thể nhận."

 

 

Loading...