Ông Năm nhét cái túi lòng Ngọc Khê: "Hôm đó rõ , ông cũng thể để Quân Mân kết hôn xong vẫn trả nợ, nó còn nuôi gia đình nữa."
Ngọc Khê cảm thấy tiền trong tay nặng trĩu: "Thuốc cứu ông, cháu mừng lắm , tiền thật sự thể nhận."
Niên Quân Mân lúc : "Em nhận, ông nội trong lòng sẽ mãi canh cánh đấy."
Ông Năm tiếp lời: " , đúng , cháu nhận, ông trong lòng cứ suy nghĩ mãi, thế thì dưỡng bệnh ."
Ngọc Khê tay chân luống cuống để : "Số tiền quá nhiều, cho cháu một ít là ạ."
Ông Năm nghiêm mặt: "Cháu coi thường ông ?"
Ngọc Khê: "....... Cháu ."
"Không thì cầm lấy."
Niên Quân Mân vỗ vai Ngọc Khê: "Cầm em, đây cũng là tấm lòng của ông."
"Vâng ạ."
Niên Quân Mân cắt chỉ xong là thể xuất viện, ông Năm cũng thủ tục xuất viện cùng.
Ngọc Khê theo về nhà. Ông Năm ở nhà phân, nếu ông qua đời, căn nhà sẽ thu hồi.
Sức khỏe ông Năm lên nhiều, dạo trong sân, ghét bỏ Niên Quân Mân cứ chằm chằm : "Ông cần cháu trông, bọn trẻ các cháu nên hẹn hò thì hẹn hò , đừng để ý đến ông."
Niên Quân Mân thấy ông vững vàng, thở đều đặn: "Ông cũng đừng mệt quá, dạo một lát về nghỉ ngơi nhé."
"Biết , mau !"
Hai khỏi khu tập thể, Ngọc Khê mới thấy thoải mái hơn chút.
Niên Quân Mân xách túi: "Đi thôi, gửi tiền ."
"Vâng."
Đến ngân hàng mới , gần hai vạn.
Niên Quân Mân mở miệng : "5000 đồng cần trả , cũng coi như là tiền thuốc, lương của cũng đưa cho em, cho đến khi trả hết."
Ngọc Khê mở to hai mắt: "Anh định trả thật , ông đưa hai vạn là đủ mà."
Niên Quân Mân nhéo mũi Ngọc Khê: "Tôn lão trả bao nhiêu thì trả bấy nhiêu, cứ quyết định thế ."
Ngọc Khê lên tiếng, trong lòng tính toán khác. Tiền của ông Năm và Niên Quân Mân cô nhất định sẽ tiêu, coi như giữ hộ ở đây, đều gửi sổ tiết kiệm mới.
Thấy đến trưa, tìm một quán cơm, Niên Quân Mân Ngọc Khê, trong lòng ngứa ngáy: "Chúng xem phim ! Nghe phim Hồng Kông đ.á.n.h võ lắm."
Ngọc Khê kiếp xem nên chần chừ. Niên Quân Mân thấy : "Không xem phim cũng , em việc gì cần ?"
Ngọc Khê ngại ngùng: "Em đúng là chút việc, lên kế hoạch , xem, mai em bù xem phim cùng ?"
Niên Quân Mân: "Không nhất thiết xem phim, ở bên em là ."
Ngọc Khê cong mắt: "Đồng chí Niên, thành thật khai báo, về học hỏi ít kinh nghiệm ?"
Niên Quân Mân ho khan một tiếng: "Anh chỉ qua thôi, đồng nghiệp rạp chiếu phim khí , thể bồi dưỡng tình cảm, lợi cho việc kết hôn ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-70-chu-dai-nuu.html.]
Ngọc Khê cạn lời: "Em chỉ hỏi một câu, thì , mở miệng là nhắc đến kết hôn. Em phát hiện nhé, đồng chí Niên, cứ động một tí là nhắc chuyện kết hôn thế."
"Ai bảo bạn gái xinh quá, cưới về nhà, trái tim cứ treo lơ lửng yên."
Ngọc Khê: "....... Ha hả, cưới cũng , pháp luật quy định 21 tuổi, hơn nữa em còn đang học đại học, kiểu gì cũng đợi đến khi nghiệp."
Niên Quân Mân cong mắt: "Vậy nhé, nghiệp là cưới ngay."
Ngọc Khê: "....... Em phát hiện mưu đồ của sâu thật đấy, đây mới là mục đích của !"
" ."
Hai ăn xong bữa trưa. Buổi chiều Ngọc Khê quanh các xưởng thêu gần đó, đúng như cô dự đoán, phần lớn đều đóng cửa, cổng lớn khóa chặt, trong sân hoang phế lâu, cỏ dại mọc đầy.
Còn nhà máy thu mua, bán nhà xưởng, đổi thành nhà máy khác.
Ngọc Khê cảm thán: "Chi phí nhân công cao, hiệu suất thấp nên nền kinh tế đào thải."
Trong lòng Niên Quân Mân cũng nặng nề: "Sau công việc khó tìm lắm."
"Vâng, văn hóa, tìm việc khó, máy móc sẽ dần thế sức ."
Ngọc Khê dạo một vòng quanh nhà máy, ngay cả trông cổng cũng , thế thì cô tìm thợ thêu thất nghiệp đây, chút cam lòng, chẳng lẽ cô một chuyến tay ?
nhà máy cuối cùng cũng hết , cổng lớn vẫn khóa chặt.
Niên Quân Mân quanh : "Khu tập thể công nhân nhà máy chắc cũng xa , chúng đến gần đó hỏi thăm xem, tìm ."
Ánh Trăng Dẫn Lối
Ngọc Khê thật sự nghĩ cách nào hơn: "Được, xem thử khắp nơi."
Khu vực sắp khỏi thủ đô, ít nhà lầu, đều là nhà trệt, so với nội thành là hai thế giới. Nội thành nhà cao tầng san sát, nhưng ở đây đường phố chật hẹp, khắp nơi là lều tự dựng, nhà nào cũng chật chội, một cái sân đến năm sáu hộ gia đình sinh sống.
Đáng giá nhất là chiếc xe đạp, dùng hai cái khóa sắt khóa . Dây điện, dây cáp truyền hình chằng chịt rối rắm. Thấy sắp đến giờ nấu cơm, nhà nhóm bếp lò.
Đã tháng 11, thời tiết lạnh, chẳng mấy ai ngoài, đến trẻ con cũng khó gặp.
Ngọc Khê và Niên Quân Mân qua một con phố, chỉ gặp mấy đứa trẻ con, cũng hỏi gì.
Đi thêm một con phố nữa mới thấy một cửa hàng tạp hóa. Ngọc Khê đẩy cửa mua một nắm kẹo, thuận thế hỏi: "Chị ơi, chị là dân gốc ở đây ạ?"
Chủ quán trả tiền thừa: " , dân gốc đây."
Ngọc Khê vội hỏi: "Vậy chị nhà nào thợ thêu ạ?"
Chủ quán đưa tiền cho Ngọc Khê: "Khu nhà máy nhiều, từ khi phần lớn nhà máy đóng cửa, nhiều vì kiếm đường sống chuyển . Hiện tại ở đây phần lớn là từ tỉnh ngoài đến thuê, mấy chị quen đều cả ."
Trong lòng Ngọc Khê cũng hiểu, nhà máy đóng cửa lâu, cần cũng , chỉ là thử vận may, thất vọng : "Cảm ơn chị."
Ra khỏi cửa hàng tạp hóa, Ngọc Khê sắc trời: "Không còn sớm nữa, chúng về thôi!"
"Không tìm nữa ?"
"Nơi rộng quá, hai chúng cứ như ruồi đầu tìm kiếm thế là cách. Em định về in ít tờ rơi tuyển dụng dán ở đây, thử vận may xem ."
"Cách cũng đấy."
Hai Ngọc Khê khỏi ngõ nhỏ, hướng về trạm xe buýt. Chu Đại Nữu ngược chiều tới, kỹ Ngọc Khê vài : "Cô bé, thật duyên, là cháu !"