Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 84: Về nhà
Cập nhật lúc: 2025-12-15 07:36:28
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lý Miêu Miêu mặc áo lông vũ trắng, đeo túi xách nhỏ tinh xảo, tay xách vali hành lý nhỏ nhắn, ở cửa khoang.
Điều thu hút sự chú ý của Ngọc Khê là chiếc khẩu trang của Lý Miêu Miêu, chỉ để lộ đôi mắt, cứ như sợ nhận . Ngọc Khê cạn lời, diễn vài vai phụ tên tuổi mà tưởng nổi tiếng lắm ?
Ngọc Khê nhẩm tính giá trị bộ đồ Lý Miêu Miêu, tiền kiếm trong nửa năm qua chắc chẳng còn đồng nào.
Lý Miêu Miêu bực bội, cô mua vé giường từ phe vé với giá cắt cổ. Nghĩ đến đây thầm hận tên Hoàng Lượng c.h.ế.t tiệt, thế mà chia tay với cô , phí chia tay cũng , còn lấy vai diễn uy h.i.ế.p khiến cô dám dây dưa.
Vốn định lên tàu thể đổi giường với khác, nhưng giường là Lữ Ngọc Khê và Tiết Nhã, bao nhiêu toan tính đều tan thành mây khói.
Ngọc Khê thu hồi ánh mắt, sắp xếp giường chiếu, xuống Lý Miêu Miêu mới bước , ngẩng cao đầu kiêu ngạo: "Khéo thật."
Ngọc Khê sách, chẳng thèm đáp khiến Lý Miêu Miêu tức tối trừng mắt. vũ lực đủ, Tiết Nhã ở đó, cô chỉ đành oán hận cất hành lý, leo lên giường giữa.
Tàu bắt đầu chạy, tâm trí Ngọc Khê chút bay bổng. Không quê nhà tuyết rơi , cũng bức thư cuối cùng của Niên Quân Mân ý gì!
Lý Miêu Miêu giường, mắt cứ liếc Lý Tiêu. So với Hoàng Lượng, Lý Tiêu mới là nhân vật tầm cỡ, hai bộ phim nam ba thì là nam hai, tài nguyên hơn Hoàng Lượng nhiều.
Ngọc Khê rùng , chỉ thấy giọng ngọt đến phát ngấy của Lý Miêu Miêu: "Đàn Lý, em là Miêu Miêu đây, em từng xem phim đóng, diễn lắm, trai nữa."
Lý Tiêu suýt rơi quyển sách tay: "Có thể đừng bóp giọng chuyện ?"
Mặt Lý Miêu Miêu đỏ bừng: "Em chỉ là vui quá thôi."
"Ờ."
Ánh Trăng Dẫn Lối
Lý Miêu Miêu chống cằm: "Hy vọng cơ hội hợp tác, thể diễn chung với đàn thì quá, em nhất định sẽ học nhiều kỹ năng từ đàn ."
Nghe đến âm cuối, Ngọc Khê nổi da gà, nhịn lén phản ứng của Lý Tiêu. Lý Tiêu dứt khoát xoay , đưa lưng về phía Lý Miêu Miêu, lấy sách che lên đầu.
Tiết Nhã nhịn phì . Lý Miêu Miêu cảm thấy mất mặt vô cùng.
Tiết Nhã : "Ha ha, Lý Miêu Miêu, quên là còn bạn trai đấy chứ, đong đưa với họ tớ, thật sự ?"
Lý Miêu Miêu nghĩ đến đây liền tức khí, trừng mắt Ngọc Khê, lúc cũng sợ Ngọc Khê nữa, chỉ tay cô: "Đều là tại , Hoàng Lượng chia tay với tớ , giờ lòng ."
Ngọc Khê gạt tay Lý Miêu Miêu : "Hoàng Lượng chia tay với liên quan gì đến tớ. Với cái tính núi trông núi nọ của , Hoàng Lượng chia tay mới là lạ đấy, tự tự chịu !"
Lý Miêu Miêu hộc máu. Cô lợi dụng Ngọc Khê để chuyển hướng ánh mắt dị nghị của , cũng nhận sự thương hại, xây dựng hình tượng là hại. Hiện tại cô còn chỗ dựa, nhận vai diễn , cũng chẳng sợ Lữ Ngọc Khê nữa, lau nước mắt : "Cậu dám Hoàng Lượng chia tay với tớ liên quan đến ? Cậu tưởng tớ thật ? Tớ chỉ vì tin tưởng các nên mới hỏi, nhưng kết quả thì ?"
Lý Miêu Miêu thấy Lý Tiêu dậy, trong lòng vui mừng, thể bôi đen hình tượng Ngọc Khê trong lòng Lý Tiêu cũng , cô quên chuyện Lý Tiêu giúp đỡ Ngọc Khê diễn tiểu phẩm.
Ngọc Khê cảm thấy Lý Miêu Miêu tiến bộ , qua đó cũng xác nhận Hoàng Lượng thực sự chia tay với Lý Miêu Miêu, đúng là gã tồi, nhưng hai cũng kẻ tám lạng nửa cân.
Lý Miêu Miêu tiếp tục gạt lệ, trộm Ngọc Khê, sụt sịt mũi: "Chúng cùng quê , thể tha cho tớ , chẳng vị hôn phu ?"
Ngọc Khê chẳng thèm để ý đến những ánh mắt dị nghị xung quanh, nhàn nhạt : "Nói xong ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-84-ve-nha.html.]
Lý Miêu Miêu tủi vô cùng: "Cậu còn cảm thấy đủ ? Còn bắt tớ cái gì nữa, bắt nạt quá đáng."
Giọng điệu Ngọc Khê tràn đầy mỉa mai: "Xem là xong , đến lượt . Cũng may thói quen mang theo những thứ quan trọng bên , ví dụ như hợp đồng."
Ngọc Khê mở túi, bên trong vài bản hợp đồng. Lúc xảy chuyện Vương Điềm Điềm, cô kéo Hoàng Lượng ký hợp đồng, quả nhiên cẩn thận.
Ngọc Khê tìm bản hợp đồng của Hoàng Lượng, giũ giũ: "Biết chữ chứ? Lúc đó là hợp tác, xem chẳng để tai tí nào nhỉ. Sao, Hoàng Lượng thì tìm vai diễn ? Mà kể cũng lạ, diễn ít phim, kỹ năng diễn xuất chẳng tiến bộ tí nào thế! Diễn cảnh giả quá."
Lý Miêu Miêu ngơ ngác hợp đồng, chỗ thu hút sự chú ý của cô nhất là dòng chữ "trang phục đoàn phim", giọng trở nên chói tai: "Cậu trang phục đoàn phim á? Sao thể trang phục đoàn phim ?"
Ngọc Khê cất hợp đồng : "Sao thể ? Chỉ cho phép đóng phim, cho phép tiến bộ ? Tư duy của độc đấy. Cậu cũng thấy rõ , chúng là quan hệ hợp tác, cho nên ngậm cái miệng thối của ."
Lý Miêu Miêu đả kích nặng nề, sụp đổ, thần hồn nát thần tính, miệng cứ lẩm bẩm: "Sao thể, cùng là từ nông thôn , chỉ nhận vai phụ nhỏ nhoi, còn Lữ Ngọc Khê thể trang phục đoàn phim, trực tiếp việc với đoàn phim ."
Người xem náo nhiệt cũng hiểu rõ sự tình, một lát liền giải tán.
Tiết Nhã mở to hai mắt: "Tiểu Khê, giấu kỹ thật đấy, chuyện quan trọng như mà cũng với tớ."
"Dạo bận quá, liên lạc với cũng thời gian."
Tâm trạng Lý Tiêu càng phức tạp hơn. Vừa còn tưởng nhầm , giờ mới dựa chính . Vì sự nghi ngờ ban nãy, chút dám mắt Lữ Ngọc Khê, xoay xuống.
trong lòng vẫn yên. Ấn tượng của về nữ sinh trong trường, đặc biệt là mấy cô xinh lắm, giờ tự kiểm điểm thấy vơ đũa cả nắm .
Ngọc Khê để ý thấy Lý Tiêu, cô chẳng hề khó chịu chút nào. Cô và Lý Tiêu cũng thiết, nghi ngờ là chuyện bình thường. Điều cô vui là Tiết Nhã hề nghi ngờ cô chút nào, thế là đủ .
Quãng đường đó, Lý Miêu Miêu chịu đả kích quá lớn nên cứ lì giường, im lặng đến lạ thường, đây là điều Ngọc Khê hài lòng nhất.
Tàu từ từ tiến ga. Ngọc Khê xuống tàu thấy ba ở sân ga, xách theo hành lý nặng trịch bước nhanh tới.
Lữ Mãn gần nửa năm gặp con gái, nhất thời dám nhận. Áo lông vũ đen, mũ len và khăn quàng cổ màu đỏ, dáng cao gầy, đặc biệt thời thượng, đây thật sự là con gái ông ?
Mắt Trịnh Cầm ánh lên niềm vui sướng, nghĩ nhiều như , chỉ thấy đống hành lý nặng nề, vội đón lấy: "Nặng quá, cái đưa ."
Ngọc Khê buông tay: "Mẹ, con xách mà."
Trịnh Cầm kéo chồng: "Còn ngây đó gì, mau xách hành lý ."
Lúc Lữ Mãn mới hồn, vội vàng nhận lấy hành lý.
Ngọc Khê chào tạm biệt Tiết Nhã, cùng ba khỏi ga tàu. Ngọc Khê hỏi: "Hai đứa em trai ạ?"
Lữ Mãn xác nhận đây đúng là con gái , cứ ngây ngô mãi: "Cứ nằng nặc đòi , ba cho, đang đợi ở nhà đấy!"
Trịnh Cầm thôi: "Tiểu Khê, hỏi con chuyện ."