Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 92: Hàng xóm
Cập nhật lúc: 2025-12-15 11:31:48
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngọc Khê chặn cửa: "Nhà cũ thì ạ?"
Thím Cường thấy Ngọc Khê đóng cửa, vội chặn : "Tiểu Khê, cháu nhà, thím chuyện với cháu chút. Cháu xem, lâu lắm gặp, thím cũng cháu lớn lên từ bé mà."
Ngọc Khê đ.á.n.h giá thím Cường, buông tay đang định đóng cửa : "Thím xem náo nhiệt mà tới tìm cháu chuyện phiếm ? Cháu hoa mắt chứ!"
Thím Cường cái gì cũng kém, chỉ da mặt là dày: "Nhìn cháu kìa, tổn thương tấm lòng của thím quá. Đừng bận tâm chuyện , chẳng đều là cùng làng , hàng xóm láng giềng va chạm tí chút là chuyện bình thường mà."
Ngọc Khê rùng , bên ngoài lạnh: "Thím chuyện gì thì thẳng , vòng vo mãi, thím mệt nhưng cháu mất kiên nhẫn đấy."
Thím Cường: "....... Được , dù cũng từng ngoài, từng thấy việc đời. Thím cũng vòng vo nữa. Cháu xem, cháu cũng còn nhỏ nữa, ăn mặc giản dị quá, con gái thì trang điểm cho chứ."
Ngọc Khê vở kịch chính sắp bắt đầu: "Cho nên?"
Thím Cường cảm thấy hi vọng: "Cho nên, nhà thím thấy nhà cũ nhà cháu đào xới tung lên , bảo vật cũng chẳng còn, nhưng thím thấy phong thủy nhà cũ , mua để xây nhà cưới vợ cho thằng Vĩ. Cháu ý của thím cho ba cháu , xong việc, thím mua cho cháu bộ quần áo mới."
Ngọc Khê chớp mắt, đúng như cô dự đoán, nhà Lý Miêu Miêu mua nhà cũ: "Việc cháu sẽ . Ai cũng hôm nay đào đồ, bên trong chừng vẫn còn đấy! Thím Cường , đừng tưởng mỗi thông minh, đều là kẻ ngốc cả."
Ánh Trăng Dẫn Lối
Thím Cường cuống lên. Bà và chồng nhận định bên trong nhất định còn cái gì đó. Chồng bà thường xuyên xa, giá trị đồ cổ, đào một món thôi cũng đủ sống sung túc nửa đời , cho dù đào thỏi vàng cũng mà!
"Tiểu Khê, thím thật lòng, cháu cũng đừng quên, nhà cũ là của kế cháu, liên quan gì đến cháu . Hôm nay đào đều là để cho mấy đứa em trai cháu, cháu chẳng cái gì . Cháu xem, giúp thím chuyển lời, nếu thím mua nhà, thím cho cháu 500 đồng."
Ngọc Khê vịn tay nắm cửa, hào phóng thật, đây là quyết tâm mua nhà . Cô cũng cảm thấy nhà Lý Miêu Miêu là lựa chọn nhất.
Bởi vì nhà Lý Miêu Miêu thích khoe khoang, nếu thật sự tìm chút đồ gì, tất cả sẽ , thu hút sự chú ý.
Lần , là thím Cường châm ngòi ly gián tính kế cô, mà là cô đang tính kế nhà Lý Miêu Miêu.
Ngọc Khê vẻ khó xử. Thím Cường c.ắ.n răng: "Một ngàn, thành công thím cho cháu một ngàn."
Ngọc Khê c.ắ.n môi: "Nếu thím quỵt nợ thì ?"
Thím Cường đảo mắt: "Thế , đưa cho cháu một nửa, còn thành công sẽ đưa nốt."
Ngọc Khê lạnh trong lòng, vẫy tay: "Đưa tiền , đưa chuyển lời. Hôm nay thím ý định mua, cháu tin rằng ngày mai nhất định cũng khác mua."
Thím Cường trừng mắt. Bà đương nhiên , trong thôn nhiều dòng họ lớn, nhiều nhà sợ mấy tên lưu manh vặt. Muốn uy h.i.ế.p nhà họ Lữ các là tông tộc lớn, neo , giữ nhà cũ, nhưng dám uy h.i.ế.p quá trớn vì mua quá nhiều. Bà mà uy hiếp, sang bán cho khác ngay. "Được, một ngàn, ngày mai đưa cho cháu, nhưng nếu thành, cháu trả cho thím."
"Thành giao."
Ngọc Khê xong đóng cửa , sợ thím Cường sự vui sướng trong mắt!
Thím Cường cũng vui mừng, cho rằng bảo vật trong nhà cũ đều sẽ thuộc về . Vừa đầu thì giật , Lý Miêu Miêu lưng từ bao giờ: "Con ranh con , mày hù c.h.ế.t ."
Mắt Lý Miêu Miêu sáng rực: "Mẹ, nhà cũ thật sự còn bảo vật ?"
Thím Cường chia sẻ với con gái riêng của chồng, nhưng con bé ngoài cũng chút bản lĩnh, thể đắc tội c.h.ế.t , ậm ờ: "Chắc là ."
Lý Miêu Miêu bắt đầu mơ mộng, nếu tìm , cô cũng thành con nhà giàu .
Ngọc Khê giấc mộng ngoài cửa. Cô canh chừng cho hai đứa em ngủ, cứ như dám chợp mắt, sợ tới. Hai chị em phiên canh, may mà cả đêm ai tới.
Buổi sáng, Ngọc Khê bữa sáng. Trời tờ mờ sáng, cô vội vàng tìm ba . Ba nửa đêm về lấy chăn, đêm nay lạnh cóng thành cái dạng gì !
Đến nhà cũ, Ngọc Khê ba mặt đỏ bừng vì lạnh, trong lòng hụt hẫng. Nhà cũ nhất định nhanh chóng xử lý, quá đày đọa .
Ngọc Khê : "Ba , hai về ăn cơm , con ở đây."
Lữ Mãn cử động thể chút cứng đờ, tuổi cao, chút chịu nổi: "Được."
Trịnh Cầm yên tâm để con gái ở một , xua tay : "Con về ! Mẹ ở với con gái một lúc."
"Vâng ạ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-92-hang-xom.html.]
Trịnh Cầm kiên trì, Ngọc Khê đau lòng, nhỏ giọng kể lời thím Cường . Trịnh Cầm trầm tư: "Lại chịu đựng thêm một ngày nữa, một ngày hãy đồng ý. Con gái, con xem đòi bao nhiêu tiền thì hợp lý?"
Ngọc Khê nhếch khóe miệng: "Chém một khoản, hai vạn bán."
Trịnh Cầm vỗ tay : "Đã sớm ngứa mắt bọn họ , hai vạn bán, chúng bán là bán bảo vật mà."
Ngọc Khê nhịn hỏi: "Mẹ, chắc sẽ còn cái hầm nào nữa nhỉ!"
Trịnh Cầm xua tay: "Sẽ , cái sân vốn là cho ở thuê ở, đồng bạc ở hậu viện chắc là ở trộm giấu , chỉ là kịp mang thôi."
Ngọc Khê yên tâm, cô chỉ sợ lợi cho Lý Miêu Miêu: "Mẹ, nhân lúc ai, con giấu vài thứ."
Trịnh Cầm: "Mẹ giúp con."
Ngọc Khê lấy hai viên ngọc trai: "Không cần , con tự , giấu ở góc tường ven đất. Đây là ngọc trai núi, chỉ cần cho đồ vật thật sự từ trong sân là ."
Trịnh Cầm vui mừng vì con gái cẩn thận, bà rốt cuộc thể yên tâm để con gái bôn ba bên ngoài.
Chuẩn xong xuôi, ba mới trở . Lúc dân làng cũng ăn sáng xong, đều kéo đến.
Nhìn thấy ba Ngọc Khê, cạn lời. Hai vợ chồng thật sự canh giữ rời nửa bước a!
Ngọc Khê phát hiện Lý Miêu Miêu cũng xuất hiện trong đám đông, chằm chằm dân làng như thể họ đều là trộm .
Đây là coi nhà cũ thành nhà đấy!
Trịnh Cầm đuổi Ngọc Khê về. Ngọc Khê cũng thấy thím Cường, một ngàn đồng sắp tới tay, cô thêm một ít tiền nữa là thể mua cho nhà cái tivi.
Ngọc Khê về, thím Cường bám theo, tình nguyện đưa một ngàn đồng: "Tiền ở đây cả , nhưng nhé, nhất định bán cho nhà thím."
Ngọc Khê nhận tiền: "Cháu sẽ cố gắng hết sức."
Lúc thím Cường mới hài lòng, cũng theo Ngọc Khê nữa, bước nhanh về phía nhà cũ. Bà canh chừng, nhà cũ chính là nhà của bà .
Giữa trưa Ngọc Khê nấu cơm xong thì ba mệt mỏi trở về. Ngọc Khê buông cái xẻng xào rau xuống: "Đồ núi phát hiện ạ?"
Trịnh Cầm uống mấy ngụm nước ấm, mới hồi : " , quả thực theo dấu vết tìm lên núi, phát hiện ngọc trai. Người trong thôn đều kéo lên núi cả ."
Ngọc Khê : "Cuối cùng cũng phát hiện . Ba , hai mau nghỉ ngơi ạ!"
Lữ Mãn lắc đầu: "Ba mượn cơ hội về sưởi ấm chút, ăn cơm xong cũng lên núi, như mới chân thật."
Ngọc Khê: "Lát nữa con cũng , con tận mắt thấy yên tâm."
Lữ Mãn: "Được."
Cả nhà ăn cơm trưa xong, Ngọc Khê cùng ba lên núi. Chà chà, cảm giác chỉ một thôn, núi đông nghịt. Ngọc Khê càng yên tâm, bởi vì dấu vết đều dấu chân dẫm nát.
Cả nhà Lý Miêu Miêu cũng ở đó. Thím Cường cũng lợi hại thật, thế mà tìm một viên ngọc trai, vui sướng hét lên: "Viên to thế , nhất định còn bảo vật nữa."
Nhiệt tình của dân làng càng dâng cao, Ngọc Khê mà sợ hãi.
May mắn là cô dọn dẹp sạch sẽ dấu vết, để phát hiện điều gì bất thường. Nếu phát hiện, một khoản tài sản khổng lồ thế , thật sự dám liều mạng đấy chứ?
Lời tổ tiên đều là chân lý, im lặng mới phát đại tài!
Lần nhà họ Lý cũng thời gian bàn chuyện mua nhà, đều rúc núi, đào sâu ba thước đất cũng bỏ qua.
Hai ngày mới ngớt, thật sự tìm thấy gì, cũng đồ đạc đều chở , sẽ còn ai chằm chằm nhà Ngọc Khê nữa.
Trịnh Cầm ngoài một chuyến trở về, vẻ mặt cổ quái.