Bụng  đau như  xé toạc , cơn đau khiến  chỉ   bật dậy nhưng đôi tay ma quái  ghế  ghì chặt  xuống.
Thấy bụng  sắp nổ tung đến nơi,  vội vàng dỗ dành nó:
"Sếp  thưởng , về nhà chúng  sẽ ăn một bữa thật ngon."
Dường như "tiểu quỷ" trong bụng  thấy lời   nên nó  còn quấy nhiễu nữa.
Đôi tay ma quái  ghế cũng đột nhiên biến mất.    dậy nhưng    do dự khi nhớ đến  bán vé đáng sợ ,  nghĩ  hơn hết là nên  yên tại chỗ.
Chiếc xe từ từ lăn bánh đến trạm tiếp theo. Cửa xe  mở, một thanh niên mặc áo sơ mi đen nhảy lên.
Anh  lấy  một tấm thẻ, quẹt  máy, ngay  đó tiếng [Quét mã thành công] vang lên.
 để ý thấy  tiền hiển thị  máy  hề  đổi,  thể thấy tấm thẻ trong tay   là một loại giấy tờ miễn phí  xe.
Anh  đảo mắt  quanh  ánh mắt khóa chặt  vị trí của ,  đó sải những bước dài  thẳng về phía .
"Tao là  khuyết tật, nhường ghế cho tao."
Theo phản xạ,  định  dậy nhưng m.ô.n.g  rời khỏi ghế  vài phân, trong lòng  bỗng "thót" một cái    vững vàng xuống vị trí của .
"Tao là  khuyết tật, nhường ghế cho tao."
Người đàn ông  mặt  chân tay lành lặn, trông chẳng  vẻ gì là  khuyết tật.  lúc   mới lên xe,  chắc chắn  thấy   dùng thẻ dành cho  khuyết tật.
Nhường ghế cho   thì  vấn đề gì nhưng  thực sự     cạnh những hành khách khác. Nếu   một   xe,   linh cảm rằng tình cảnh của  sẽ còn tồi tệ hơn. Biết  bà bán vé  sẽ  mò đến. Hơn nữa, khi ,  lưng  là một  mù thị giác  lớn, điều đó thực sự quá đáng sợ. Mình tuyệt đối  thể dùng những quy tắc xã giao đời thường để đối phó với tình huống lúc .
 mím chặt môi, hít một  thật sâu bằng mũi  nhẹ nhàng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhung-quy-dinh-ky-quai-cua-xe-buyt/phan-3.html.]
"Xin ,  cũng là  khuyết tật."
Vừa dứt lời, một cơn đau buốt thấu xương ập đến bắp chân của , cảm giác như  cả vạn cây kim đang nhảy múa  đó.
Mỗi một mũi kim đ.â.m xuống,   nhớ về một ký ức tồi tệ. Những  ba chân bốn cẳng chạy  , cuối cùng vẫn trễ một phút. Những đêm tăng ca đến khuya muộn, lủi thủi  bộ  con đường vắng về nhà. Những chuyến xe buýt  còn một chỗ trống,   suốt cả chặng đường. Những   ngoài quên mang ô, chạy về nhà trong mưa đến ướt sũng cả quần lẫn giày.
Cho đến khi những ký ức đó tan biến hết,  đưa tay sờ lên bắp chân  và nhận  nó    mất  cảm giác.
Lúc   mới nhớ  quy tắc thứ sáu,   ghế ưu tiên sẽ biến thành  khuyết tật.
Gã đàn ông  nở một nụ  khinh bỉ đầy vẻ  cam tâm.
"Chỉ mày mà cũng xứng . Lần  tạm tha cho mày."
Anh   về phía những hàng ghế ,    gầm gừ đe dọa những hành khách khác: "Tao là  khuyết tật, nhường ghế cho tao."
Nhìn bóng lưng của  , trong lòng  chợt dấy lên một tia áy náy.
Là   chiếm mất chiếc ghế vốn thuộc về  .
Xin , xin , xin .
 thầm niệm ba  lời xin  với  thanh niên đó  tự nhủ rằng  đang ở trong tình huống khẩn cấp. Mình  về nhà ngay để kiểm tra  dư trong thẻ. Chuyện nhỏ  nhịn, ắt  hỏng việc lớn.
"Đã đến vườn hoa Tân Đạt. Xin quý khách xuống xe bằng cửa , vui lòng mang theo hành lý cá nhân. Trạm tiếp theo, đường Hưng Long Đông."
 thấy  một cặp vợ chồng già chuẩn  xuống xe. Ông cụ xách một cái bao tải, lảo đảo  về phía cửa . Khi gần đến nơi, ông cụ loạng choạng một cái,  một vài thứ trong bao rơi vãi  ngoài.
Theo phản xạ,   dậy, nhặt hai vật tròn vo đang lăn lóc  sàn lên đưa cho ông cụ.
Lúc ,  mới để ý thấy bà cụ đang bế một  bé  tay. Ông cụ nhận  đồ từ tay ,  một tràng gì đó bằng tiếng địa phương. Hình như  ý cảm ơn.