Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Hôm nay vốn là ngày  hẹn lịch khám thai. Khi  từ bệnh viện bước   thấy bà cụ đang run rẩy xuống từ một chiếc xe buýt, vội vã chạy đến.
Nhìn thấy tờ giấy báo kết quả  tay , bà   lóc đến nước mắt nước mũi đầm đìa.
Bà   phịch xuống đất,  gào  : "Sao con  cô  ác độc như  chứ? Cháu    gì sai mà  gặp  đứa con dâu như cô..."
Bà    to, thu hút  ít   đường dừng  xem.
Trong đám đông hiếu kỳ,   thấy một bóng hình quen thuộc.
Một cô gái trong chiếc váy trắng, trang điểm nhẹ nhàng, bên cạnh là một  giúp việc.
"Bà ơi,  chuyện gì ?"
Cô  giả vờ  hiểu tình hình, ánh mắt  hướng về phía , khóe môi khẽ nhếch một cách khó nhận .
Nghe cô  hỏi, bà    càng to hơn.
Bà  bắt đầu kể lể cuộc đời bi thảm của , chồng mất  chỉ  thể dựa  nhà con trai.  con trai thì  đoái hoài, còn con dâu thì mặt nặng mày nhẹ,  cho bà   ăn cùng bàn.
Đám đông xung quanh dần dần bắt đầu đồng cảm với bà cụ,  ít  tức giận   với ánh mắt chê bai và khinh thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/niem-hoan/chuong-11.html.]
"Chị , bà cụ  khổ sở như thế, chị  con dâu thì nên hiếu thảo hơn chứ." Lâm Tiêu Nguyệt mỉm , khéo léo thêm dầu  lửa.
 liếc cô  một cái,   gì, xoay  định rời .
 tay    một  đàn ông trung niên từ phía  giữ .
"Sao cô   ? Ngày thường cô hành hạ một  già như thế mà  thấy ngại ?"
"Bà   gì là các  tin nấy ?"   nhịn , lên tiếng: "Chính bà   bỏ rơi con trai  từ năm   bảy tuổi,  thèm đoái hoài. Hai mươi năm  bà   đột nhiên  về để bấu víu..."
"Cô  bậy!" Bà  lập tức cắt ngang lời ,  đó tiếp tục gào .
Những lời chỉ trích  càng lúc càng lớn, những câu mắng chửi độc ác  chừa câu nào lọt khỏi tai .
Thu Vũ Miên Miên
Lâm Tiêu Nguyệt  đó, mỉm  hả hê, tận hưởng cảnh tượng   bêu .
Từ khi gả  nhà họ Cố, cô   còn là đóa hoa trắng mềm yếu của ngày xưa nữa.
Nhìn xung quanh,  đầu tiên trong đời  cảm thấy bất lực.