Chu Nghiêm Phong: "Em đưa Chỉ Chỉ lên lầu, bảo thằng bé gọi em xuống ăn tối ."
Lục Mạn Mạn nghĩ một lúc: "Cũng chả gì cả, thằng bé thấy em tắm, bèn hỏi thằng bé mang đồ ăn lên , em khen thằng bé trưởng thành , suy nghĩ đến thím, còn xoa xoa đầu thằng bé. . Ấy, chỉ như mà đỏ mặt á?"
Lục Mạn Mạn cố nén : "Cháu trai ngây thơ nha."
Sau khi Chu Nghiêm Phong tự cảm thấy lo nghĩ nhiều cũng bật : "Thằng bé quả thực quá hướng nội."
Anh hề để ý: "Sau em đừng trêu chọc thằng bé nữa."
Sao sợ cháu trai ý khác?
Trong lòng Lục Mạn Mạn trợn trắng mắt, đời đều kế khó, hóa thím cũng đơn giản như , chỉ cần một hành động trong lúc vô tình, trong lòng cũng suy nghĩ ý kiến.
Cô còn trở thành thím như thế .
Thấy Chu Nghiêm Phong xoay rời , cô cao giọng : "Hôm nay định đến nhà chị em một chuyến ..."
Chu Nghiêm Phong dừng bước, cô: "Ừ."
Lục Mạn Mạn lập tức thẳng lưng lên, , cố gắng tỏ tự tin: "Chị hỏi em tình hình của căn nhà gỗ thế nào ."
Chu Nghiêm Phong gật đầu, vẫn cô chăm chú như cũ, dáng vẻ tiếp tục lắng .
Biểu cảm mặt Lục Mạn Mạn suýt chút nữa giữ nữa, khác đều đáp lời, từ đến nay mãi đáp lời tiếp, nhất là khi đến chuyện quan trọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nien-dai-van-my-nhan-xinh-dep-ga-cho-quan-nhan-mang-theo-nhai-con/chuong-81.html.]
Kể từ khi cô vê căn nhà gỗ đó, đoán trong ngôi nhà gỗ đó thể một vấn đề mà nguyên chủ thể giải quyết, với phận của Chu Nghiêm Phong, thể nguyên chủ sẽ tìm đến sự giúp đỡ của .
Cho nên Lục Mạn Mạn mới nhận định rằng Chu Nghiêm Phong rõ về tiến độ của căn nhà gỗ đó.
mà hết tới khác Chu Nghiêm Phong cũng đáp lời, càng tiết lộ bất kỳ thông tin nào cho cô.
Cuối cùng Lục Mạn Mạn thể gì khác hơn là cắn răng gặng hỏi cái nào thì cái đấy: "Cho nên?"
Kết quả là đàn ông còn hỏi ngược : "Cho nên cái gì?" Lại ném câu .
Giống như thực sự cái gì cả, hoặc là bắt cô lắng những lời rõ ràng.
Lục Mạn Mạn cắn môi, siết chặt mấy ngón tay, cô nghĩ tới chuyện lỡ như phát hiện thì bây giờ, nhưng cảm thấy đây là vấn đề, cho dù tính cách và khí chất của cô khác với nguyên chủ, chỉ cần vẻ ngoài vẫn giống hệt như đúc, khác cho dù phát giác điều gì đó đúng, cũng chỉ thể ở trong lòng lẩm bẩm, ai nhàn rỗi việc gì cứ cố bấu víu vấn đề gì.
Nếu thật sự tin cô đổi cốt, thì cô cứ thuận nước đẩy thuyền cô mượn xác hồn, vấn đề là cô dám , ai dám tin ?
Lục Mạn Mạn nghĩ như nên cũng thèm đếm xỉa nữa: "Chính là cái căn nhà gỗ đó, hiện tại tiến độ như thế nào , khi nào thì trả ?"
Sau đó cô mới phát hiện đánh cược đúng, vẻ mặt Chu Nghiêm Phong cũng biểu hiện øì kỳ lạ, chỉ : "Đã với em một , em quên thế?"
Lục Mạn Mạn ôm mặt, giả vờ như thật sự quên mất: "Anh từng ư, khi nào thế, em chả nhớ cái gì cả?"
Lục Mạn Mạn thực sự bội phục kỹ năng diễn xuất của , Chu Nghiêm Phong dường như tin tưởng, để tâm: "Có lẽ là thực sự quên mất ."
Sau đó kể cho cô về tiến triển của căn nhà gỗ đó: "Lúc đầu địa vị gia đình em , nên căn nhà gỗ đó tịch thu, đó vì thành phố thiếu nhà ở, nên căn nhà gỗ đó sắp xếp cho hơn chục gia đình sinh sống, bây giờ các tài liệu trả của căn nhà gỗ ban hành, nhưng hơn chục gia đình sống bên trong đó trở thành một vấn đề còn sót của lịch sử ".