Thẩm Minh Châu ngẩn   lâu  lâu.
Sau khi lấy  tinh thần, cô  //ên c//uồng hét lên:
"Không thể nào,  thể nào!!!"
Chuyện ,  đây là tiểu thư nhờ Lạc Hà  điều tra.
Cô  trực giác rằng  thế giới    chuyện trùng hợp đến .
Có ai nuôi con gái hai mươi năm mà     con ruột  ?
Quả nhiên, điều tra một chút,  phát hiện  vấn đề.
Cha Thẩm và Mẹ Thẩm xem xong tài liệu, sắc mặt phức tạp.
Ngay lúc , tất cả giám khảo  chấm điểm xong.
Phía  sân khấu,  dẫn chương trình kích động  tên  chiến thắng——
Thẩm Nam Âm.
Nghe thấy kết quả , tiểu thư  hài lòng .
Còn Thẩm Minh Châu thì trợn mắt,  thể tin nổi.
"Sao  thể,   thể như ..."
Cô   tính toán cẩn thận trong hai mươi năm.
Rõ ràng cô   cố gắng trong hai mươi năm!
Chỉ còn một chút nữa thôi là  thể  thế Thẩm Nam Âm, trở thành thiên kim tiểu thư nhà họ Thẩm thực sự, vượt qua giai cấp, cả đời   cần   về huyện nhỏ đó nữa.
Trước khi , tiểu thư để  một câu cho cha  Thẩm:
"Con chỉ  một yêu cầu,  khi con nhận giải thưởng trở về, hãy đuổi Thẩm Minh Châu , nếu  con  ngại báo cảnh sát, nhờ cảnh sát điều tra kỹ lưỡng chuyện , đến lúc đó ầm ĩ lên, đừng trách con  nể mặt nhà họ Thẩm."
Nói xong, cô   hiệu cho Lạc Hà:
"Tiểu Hà, ngươi ở đây trông chừng họ."
Lạc Hà lập tức canh giữ cửa thật chặt: "Vâng, tiểu thư."
Cha Thẩm Mẹ Thẩm: "..."
Sau khi tiểu thư , Thẩm Minh Châu quỳ xuống, bò đến chân hai  họ:
"Bố , con vô tội, hai  nuôi con hai mươi năm, chẳng lẽ còn   con là  như thế nào , con   rời xa hai , nhà họ Thẩm giàu  như , nuôi thêm con thì ? Sau  con chắc chắn sẽ  lời hai ,  ?"
 Cha Thẩm   suy nghĩ riêng.
Thẩm Nam Âm bây giờ giống như biến thành một  khác .
 
Thẩm Nam Âm thật sự quá khủng bố.
Nếu ông  chiều theo con bé,  lẽ con bé thật sự  gan  ầm lên.
Hơn nữa...
Cha Thẩm cúi mắt  đứa con gái nuôi hai mươi năm , trong lòng đột nhiên dâng lên một sự ghê tởm.
Ông  thế mà   tính kế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/no-ty-xuyen-den-hien-dai/chuong-12-ket-thuc-mo-ra.html.]
Nuôi con gái của  tính kế  hai mươi năm!
Còn vì cô  mà đối xử tệ bạc với con gái ruột của .
Một lúc lâu , Cha Thẩm thu hồi ánh mắt, giọng điệu lạnh nhạt :
"Chúng  nuôi cô hai mươi năm, cũng coi như  hết nghĩa, từ nay về , cô  còn liên quan gì đến nhà họ Thẩm nữa, cô  thế nào thì tùy cô."
Nói xong, ông   ấm ức   bất lực hỏi Lạc Hà:
"Như   ?"
Lạc Hà lắc đầu: "Cam kết miệng lưỡi  tính."
Cha Thẩm nghẹn lời, : "Vậy thì cô  để   ngoài,  mới  thể  xử lý hộ khẩu, xóa tên cô  khỏi nhà họ Thẩm !"
Lạc Hà: "Ồ,  thì ông ký khế ước bảo đảm  ."
Cha Thẩm: "...  ký."
Cha Thẩm  việc  hiệu quả.
Không lâu , ông   xóa tên Thẩm Minh Châu khỏi hộ khẩu nhà họ Thẩm.
Tiếp đó tuyên bố với bên ngoài, nhà họ Thẩm chỉ  một đứa con gái là Thẩm Nam Âm.
Ngày Thẩm Minh Châu thu dọn đồ đạc rời .
Lạc Hà với tiểu thư đều  tiễn cô .
Tất nhiên, mục đích chính vẫn là để chiến thắng khoe khoang.
Sắc mặt cô   tiều tụy, hai mắt đỏ hoe,  chằm chằm tiểu thư:
"Các  cứ chờ đấy, chỉ cần  còn sống một ngày, sớm muộn gì  cũng sẽ   báo thù các , đến lúc đó,  một ai trong nhà họ Thẩm  sống yên !"
Tiểu thư  khẩy,  hiệu cho Lạc Hà.
Lạc Hà hiểu ý, xắn tay áo, tiến lên "chát chát" tặng cho Thẩm Minh Châu hai cái tát.
"Con ti//ện nh//ân,  nhà họ Thẩm ban ơn nhiều năm như ,   ơn cũng thôi, còn dám  lời ngông cuồng."
Thẩm Minh Châu ôm mặt, hận thù trừng Lạc Hà một cái,  đầu bỏ .
Sau khi cô  , Lạc Hà hỏi tiểu thư: "Thật sự cứ để cô   như  ? Tiểu thư, cô  sợ cô ...”
"Gi//ết mất mạng cô   dễ nhưng để cô  sống,  chắc    là một loại thống khổ."
Tiểu thư  tủm tỉm : "Để cô  sống,    ghét thăng tiến     ? Ngươi  thủ đoạn của Lạc Hà mà, với loại    sức uy h.i.ế.p như cô , diệt cỏ tận gốc  dễ, gi//ết  diệt tâm mới là đau đớn nhất."
Lạc Hà như một fangirl gật đầu: "Tiểu thư  đúng."
Tiểu thư giơ tay, xoa đầu Lạc Hà:
"Nhà họ Thẩm so với thâm cung đơn giản hơn nhiều, giới thượng lưu ở thủ đô  cũng chỉ tầm thường thôi. Trước  ở thâm cung,   lợi hại đến ,  dùng thủ đoạn gì thì cuối cùng vẫn  chịu khuất phục  hoàng đế nhưng ở đây thì khác. Nếu  năng lực, nếu  thủ đoạn,   thể trở thành  mà   đều ngước mắt lên .”
"Phải  .”
"Cho nên, Tiểu Hà, ngươi  nguyện ý cùng , cùng  leo lên đỉnh cao nhân sinh ?"
Tiểu thư đưa tay về phía Lạc Hà.
Dưới ánh bình minh, Lạc Hà cảm động rơi nước mắt, nắm lấy tay tiểu thư.
"A Hà nguyện ý."