----
Tần Mặc ánh mắt hung dữ của cô đến run rẩy, theo bản năng lui về phía hai bước.
Không nghĩ Hạ Trừng Trừng hề ý nhượng bộ, trực tiếp ép cô đến góc tường.
Khóe miệng của Hạ Trừng Trừng nhếch lên một tia độ cung, nhẹ nhàng vỗ trang phục của thí sinh Tần Mặc:
“Tần Mặc, cô thật cảm thấy, sẽ ở cướp tài nguyên của cô ?”
“, …”
Tần Mặc chút chột , ánh mắt cũng mơ hồ:
“, chỉ là đùa một chút thôi.”
Hứa Triệt lập tức giải vây:
“Tần Mặc, cô cái gì thế?
Trừng Trừng đầu tư một chương trình hết mấy chục, sẽ để ý một cái tài nguyên như thế ? Nhất định là cô lo thể chăm sóc cho các cô thôi, đúng ?”
Hứa Triệt sang Hạ Trừng Trừng, dịu dàng :
“Trừng Trừng, cô cứ yên tâm .
mang mười , nhất định sẽ mang về mười nguyên vẹn cho cô, sẽ thiếu một nào cả.”
Các cô gái đều đến ký túc xá dọn dẹp.
Hạ Trừng Trừng về tình thì ngăn các cô tham gia chương trình sẽ phù hợp.
mà nếu ngăn cản, chắc chắn sẽ xảy chuyện.
Nếu như nhất định xảy chuyện, bằng chuẩn sẵn sàng.
Hạ Trừng Trừng liên hệ Phó Dương Vinh và Hầu Bác Siêu, để bọn họ theo dõi chiếc xe từ khu huấn luyện, cũng liên hệ với tổ chương trình ‘Cuối tuần vui vẻ’ để chuẩn cho bất cứ tình huống nào.
Sau đó, cô chạy tới ký túc xá, chuyện với đám Hạ Luật Luật một chút.
Đám Tống Ngữ Ngưng gì về chuyện tài nguyên cả, nhưng ít nhiều gì thì lẽ Hạ Luật Luật cũng sẽ một ít chuyện.
khi Hạ Trừng Trừng đến khu ký túc xá, chỉ thấy một Phương Nhược Nhược.
“Hạ lão sư, cô đến đây?” Vẻ mặt Phương Nhược Nhược kinh ngạc.
“Đám Hạ Luật Luật ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/noc-nha-nao-ta-cung-thao-do-duoc-thoi/chuong-401.html.]
Hạ Trừng Trừng hỏi:
Cố Diệp Phi
“Chính là các thành viên của nhóm nữ Tinh Không đó?”
“Ừm, các cô sớm dọn dẹp hành lý để rời , tới tháng, cho nên mới lấy băng vệ sinh, nhanh chóng cũng sẽ qua đó.”
Nói xong, Phương Nhược Nhược cầm trang phục, dọn dẹp hành lý bỏ vali.
Hình tượng Phương Nhược Nhược soái khí ngự tỷ mắt, cô cao 1m73, tóc ngắn, dáng vẻ trông là soái khí.
Hạ Trừng Trừng dáng vẻ Phương Nhược Nhược như suy tư gì.
Một lát , cửa ký túc xá khóa .
Then cửa lỗ khóa cắm chìa khóa, nhưng là chìa khóa bẻ gãy.
Phương Nhược Nhược ở trong ký túc xá vỗ cửa mạnh:
“Uy uy uy! Bên ngoài ! Sao mở cửa chứ! Uy uy uy!”
Cúng may mà để tránh ồn ào hiệu quả cách âm của các phòng trong khu huấn luyện cực kỳ .
Lui về phía cái ba năm mét, sẽ thấy tiếng kêu thảm thiết của Phương Nhược Nhược nữa.
Hạ Trừng Trừng tùy tiện ném chìa khóa bẻ gãy , mắt dư chìa khóa lấp kín ổ khóa, lòng.
“Tới tháng, nên ở trong phòng ngốc , pha một ly nước đường đỏ, thoải mái dễ chịu tập kịch nha! Thống Tử, ?”
Hệ thống: “…”
Cô cho quyền ?
Các thí sinh ngừng ở cửa khu huấn luyện xe buýt đến sân bay.
Bởi vì rời khỏi khu huấn luyện, vì phương tiện liên hệ, đạo diện Trịnh trả điện thoại cho các thí sinh.
Hứa Triệt đếm đếm đầu , phát hiện thiếu một .
Tống Ngữ Ngưng giải thích: “Hứa lão sư, Nhược Nhược chút việc, nhưng sẽ lập tức tới đây ngay!”
Hứa Triệt giơ tay mắt đồng hồ: “Cô cố gắng bảo cô nhanh lên.”
Tống Ngữ Ngưng gật đầu, ở cửa xe buýt chờ Phương Nhược Nhược.
Cách đó xa tới một cái ăn mặc màu xám tây trang bóng , hình mảnh khảnh, tóc ngắn, cô cúi đầu, mặt đeo khẩu trang, tóc mái nhỏ đầu che mất đôi mắt hạnh linh động của cô.
Nghệ sĩ cửa, thông thường đều sẽ đeo khẩu trang, để tránh chụp lén. Cho nên Tống Ngữ Ngưng hề cảm thấy kỳ quái, cao giọng kêu gọi:
“Nhược Nhược! Ở đây!”
Hạ Trừng Trừng đến bên cạnh Tống Ngữ Ngưng, Tống Ngữ Ngưng cảm giác cô vẫn luôn cúi đầu, dáng vẻ giống như thoải mái.